Giang Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, nắm chặt túi xách trong tay. “Ừ, vậy rất tốt.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, không có thăng trầm: “Tôi đi trước, cô cứ làm đi.”
Nói xong, cô đi về phía trước một bước, lại phát hiện bước chân vô cùng nặng nề, giống như bị một tảng đá nặng đè lên.
Tiến thêm một bước là vô cùng gian nan.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, đôi mắt lười biếng nhìn Giang Nguyệt tiếp tục đi tới ven đường.
Bóng lưng cô rất gầy yếu, nhưng bước chân lại rất cố chấp, nhất định không quay đầu lại nhìn một cái.
Đợi mấy phút, xe đến đón Giang Nguyệt đã đến, cô trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, nói một cách gian nan: “Về nhà.”
Trợ lý mới quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ở cổng Thụy Uyển thì hơi ngạc nhiên.
Cô ấy quay đầu muốn nói với Giang Nguyệt một tiếng: “Chị Giang Nguyệt, sao Tiêu tổng lại…”
Trợ lý còn chưa dứt lời, quay đầu lại thì đã nhìn thấy hốc mắt Giang Nguyệt đỏ hoe, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống, từ khóe mắt lăn xuống gò má, đập vào đầu gối của cô.
Khi cô khóc, hoàn toàn không có âm thanh nên người khác không thể phát hiện ra.
Chỉ có đầu vai khẽ run rẩy, mặc cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt một mảnh nhỏ.
“Chị Giang Nguyệt, chị không sao chứ?” Trợ lý lập tức hoảng hốt, vội vàng rút khăn giấy đưa tới: “Có chuyện gì đau lòng sao? Hay có chỗ nào không thoải mái, có cần đến bệnh viện không?”
Giang Nguyệt bối rối lắc đầu, vô thức tiếp nhận khăn giấy, dùng khăn giấy lau nước mắt, lớp trang điểm trên mắt trộn lẫn nước mắt cũng được lau sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt tràn đầy cô đơn.
Nước mắt cô có chút đắng.
Có vài giọt dọc theo khóe miệng chảy vào khoang miệng, vị đắng được khuếch tán từng chút một.
Ngay cả cổ họng cũng nóng và cay.
Vài giờ trước, người đàn ông đó còn hôn môi cô…
Rõ ràng đã khỏi bệnh hẳn, nhưng bây giờ không hiểu sao Giang Nguyệt lại có ảo giác bị rượu làm nóng rát, từ cổ họng đau đến tận dạ dày, đau đớn khiến cô muốn co quắp cả người.
Về đến nhà, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thật, như đi trên mây.
Có lẽ nên tắm nước nóng, tắm nước nóng xong thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, Giang Nguyệt nghĩ vậy.
Sau khi vào phòng tắm, cô cho nước nóng vào, ngâm cả người vào bồn tắm, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Sương mù bao quanh ánh mắt Giang Nguyệt dần dần trở nên mơ hồ.
Đầu óc cô rối bời, đưa tay lên sờ mặt, cũng không biết là sương mù hay nước mắt.
Nước mắt lại một lần nữa giàn giụa, cho đến khi cô khóc đến kiệt sức mới chìm vào giấc ngủ sâu.