Trong khoảnh khắc biết Tần Di Di có thai, còn sắp đính hôn với Tiêu Kỳ Nhiên, trên mặt Tiểu Diệp và chị Trần đều không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc bất ngờ ngoài ý muốn.
Nhất là Tiểu Diệp, sắc mặt càng khó coi như ăn phải ruồi: “Khẩu vị của Tiêu tổng càng ngày càng thấp, gần đây có phải mắt anh ta có vấn đề hay không?”
“Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, Tiêu tổng không còn tồn tại trong hàng ngũ đàn ông thành công trong mắt tôi nữa.”
Tĩnh Nghi cũng phụ họa theo: "Một người đàn ông thành công có thực lực, không thể kết hôn sinh con với người phụ nữ như vậy, trừ phi anh ta thô tục và thất đức.”
Hai người bọn họ, mỗi người một câu, không có một từ ngữ dơ bẩn, nhưng nghe ra được từng câu từng chữ đều là mắng người.
“Hai người các em, ăn cơm cũng không ngậm được miệng à.” Chị Trần dùng đũa gõ lên đầu bọn họ:
“Tĩnh Nghi, bây giờ em và Tiểu Diệp càng ngày càng giống nhau rồi.”
Giang Nguyệt mặc cho bọn họ ầm ĩ cũng không xen vào một câu nào.
Sau khi ăn xong, cô cầm mảnh thêu đó, đi vào phòng mình.
Cô bật đèn đầu giường, động tác cẩn thận từng li từng tí mở bốn khối hình vuông nho nhỏ ra từng tầng một, làm lộ ra một chỗ thêu hoa trên lụa sa-tanh.
Phần đáy thêu màu đỏ thẫm cùng với chỉ thêu màu đỏ sậm, rõ ràng là cùng một hệ màu sắc, nhưng xếp chồng lên nhau lại càng bổ sung cho nhau.
Giang Nguyệt cúi người xuống gần tấm vải, ánh mắt từng chút từng chút quan sát những đường thêu mảnh mà dày đặc, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên trên, cảm nhận từng đường kim mũi chỉ.
Một dòng chảy ấm áp vượt qua thời gian và trí tuệ, thấm vào từ đầu ngón tay của cô rồi lại chạm đến trái tim cô.
Cô nhớ tới ánh mắt Trình Nghênh Xuân nhìn cô, cũng giống như đường thêu này, tinh xảo và chặt chẽ, lúc đầu cô còn cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng đó đâu thể là sự mạo phạm, rõ ràng là tình yêu thuần khiết không pha trộn tạp chất của người lớn tuổi.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app tamlinh247.com.vn (IOS: tamlinh247.com.vn)/
…
“Thịnh tổng, hôm nay mọi chuyện vẫn như bình thường, lão phu nhân sức khỏe rất tốt.”
Thịnh Sóc Thành đứng trong phòng làm việc, nghe báo cáo từ Hoa Thành truyền đến, một tay để trong túi quần, đứng bên cửa sổ hút thuốc: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Chỉ là hôm nay có hai vị khách đến, lão phu nhân lại để cho hai người họ đi vào.” Nói đến đây, người báo cáo cũng cảm thấy kỳ lạ: “Lão phu nhân bình thường căn bản không cho người lạ vào.”
Điểm này Thịnh Sóc Thành đương nhiên biết.
Hai năm nay Trình Nghênh Xuân tính cách rất kỳ lạ, không chỉ từ chối gặp khách, ngay cả tiếp xúc với người xung quanh cũng gần như là không, bác sĩ đều nói bà ấy đang phong ấn bản thân, thu mình lại.
“Hai vị khách kia là ai?”
“Đã cho người đi điều tra rồi, hình như là một diễn viên rất nổi tiếng, còn có trợ lý của cô ấy, tên là Giang…”
“Giang Nguyệt?” Thịnh Sóc Thành suy nghĩ hai giây, trầm ngâm nói: “Có phải là cái tên này không?”
“Đúng, là người này.”
Thịnh Sóc Thành nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: “Làm sao cô ấy tìm được lão phu nhân?”
Người ở đầu dây bên kia không nắm được tâm trạng hiện tại của ông, đến thở cũng không dám thở:
“Hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng, bất quá tôi đã phái thêm người kiểm tra lại.”
“Không cần tra nữa.” Thịnh Sóc Thành dừng một chút, sắc mặt không chút thay đổi: “Lão phu nhân không có việc gì là tốt rồi, những thứ khác cũng không cần để ý.”
Thịnh Sóc Thành nói chuyện cực kỳ ngắn gọn, nhưng khí thế rất mạnh, làm cho người ta vô thức nuốt nước miếng: “Vâng ạ, là do thuộc hạ vô dụng.”
“Không có gì đáng ngại, tiếp tục trông coi tốt lão phu nhân.”
Thịnh Sóc Thành mỗi ngày đều quản lý rất nhiều việc, đã hơn nửa thế kỷ, rất lâu không có ai có thể khiến ông khó đoán đến như vậy.