Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện cơ thể mình tựa hồ rất nặng, thậm chí không nhấc nổi cánh tay.

Có tiếng động từ trong bếp, cô lập tức cảnh giác.

Cho đến khi nhìn thấy Tống Du bưng cháo trắng đi vào, sự căn thẳng của Giang Nguyệt mới giảm bớt, còn mang theo một chút thất vọng không dễ phát hiện.

“Cô tỉnh rồi.” Tống Du đi tới, đặt cháo trắng nóng lên trước đầu giường: "Cô vừa hạ sốt, ăn chút đồ thanh đạm.”

Giang Nguyệt chớp mắt, cảm thấy mí mắt mình vô cùng đau, cô vừa mới mở miệng thì mới thấy giọng mình đã khàn: “Cám ơn anh, Tống Du.”

Cho dù sau đó Giang Nguyệt đã mất đi tri giác, nhưng cô vẫn biết là Tống Du cứu cô.

“Tôi cũng là trùng hợp hỏi bảo vệ, họ nói hôm nay cô đã trở về nhưng gõ cửa mãi lại không thấy ai mở.”

Tống Du cười, giọng nói ấm áp như gió mùa xuân: “Thấy cô không có phản ứng, tôi lo lắng cô xảy ra chuyện gì.”

Giang Nguyệt nhìn anh ấy, cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

“Tống Du, tôi không biết nên nói gì.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, nhìn bát cháo trắng kia, hốc mắt ươn ướt: “Cám ơn anh, cám ơn anh đối xử tốt với tôi như vậy.”

Giang Nguyệt đang trên bờ vực sụp đổ, là Tống Du kéo cô một cái. Bất luận là thể chất hay tinh thần, anh ấy đều đã cho cô dũng khí sống sót.

Vẻ mặt Tống Du ôn hòa: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Trông cô không được ổn lắm.”

Giang Nguyệt yên lặng ngồi trên giường.

Cô không giỏi ăn nói, đặc biệt những tổn thương trong lòng, cô lại càng không muốn cho người khác thấy.

Thấy Giang Nguyệt im lặng, Tống Du cũng không tiếp tục hỏi, chỉ xua tay: “Con gái đều có tâm sự riêng của mình, nên tôi cũng không hỏi nữa.”

“Nhưng cô phải nhớ một điều…” Tống Du mỉm cười với Giang Nguyệt: “Tự làm tổn thương chính mình là cách ngu ngốc nhất!”

Tống Du không hổ là luật sư chuyên nghiệp.

Lông mi Giang Nguyệt giật nhẹ, nặn ra một nụ cười: “Tôi không có tự sát, anh nghĩ nhiều rồi.”

Tống Du từ chối cho ý kiến, giọng điệu nghiêm túc hơn vừa rồi một chút: “Mặc kệ trước đó có hay không, thì sau này đều không nên có suy nghĩ này.”

“Quyết định bốc đồng của cô sẽ chỉ làm tổn thương những người thân yêu của cô và khiến kẻ thù của cô hạnh phúc. Ngoài ra, nó không có ý nghĩa hay giá trị nào khác.”

Tống Du đã làm luật sư nhiều năm, anh gặp vô số những người muốn chết.

Cũng không trách Tống Du sẽ nghĩ Giang Nguyệt như vậy, dù sao anh cũng nhận ra được một số điều thông qua ánh mắt của cô.

Giang Nguyệt ừ một tiếng, cúi đầu ăn xong cháo trong chén, đặt ở trên bàn ở đầu giường.

Tống Du cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ tối.

“Nếu không có việc gì thì tôi về trước đây, có một hồ sơ cần tôi phải sửa lại để ngày mai mở phiên tòa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK