Giang Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt, khẩn trương nhìn thoáng qua camera ở góc thang máy: “Anh đừng làm bậy, có camera.”
“Tiết An sẽ xử lý.”
Giọng điệu bình thản của anh có một thái độ của bề trên: “Vừa rồi cô nói cái gì, nói lại một lần nữa.”
Suy nghĩ Giang Nguyệt có chút rối loạn, cứng ngắc lặp lại một lần: “Tôi nói cám ơn Tiêu tổng, nhờ ngài cho tôi cơ hội này, tôi mới có thể...”
Giang Nguyệt còn chưa dứt lời, người đàn ông lại đẩy cô về phía sau.
Tấm lưng lộ ra ngoài không khí của cô dán vào mặt kính thang máy, cảm giác lạnh lẽo chạm vào khiến da thịt Giang Nguyệt run rẩy.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh nhạt, toát ra một luồng khí lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy không thể chạm tới.
“Giả vờ đứng đắn như vậy làm gì, trong thang máy này có người thứ ba sao?”
Phải, trong thang máy này chỉ có hai người!
Vốn dĩ vừa rồi Tiết An và Tĩnh Nghi muốn đi theo vào, kết quả chỉ bằng một ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên, Tiết An đã cứng rắn túm lấy Tĩnh Nghi.
“Này… thang máy này quá chật chội rồi, chúng ta chờ thang tiếp theo đi.” Tiết An gãi đầu, giải thích Tĩnh Nghi một cách rất gượng ép.
Quá chật chội? Chỉ có hai người, chậc chội cái gì?
Không đợi Tĩnh Nghi kịp mở miệng từ chối, thang máy đã khép lại.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mi, khóe môi lộ ra ý cười, ngữ khí thong thả: “Giang Nguyệt, tôi đã nói rồi, tôi rất không thích trò lạt mềm buộc chặt.”
Giang Nguyệt nhíu mày: “Tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt khi nào? Tiêu tổng đừng quá tự mình đa tình.”
Nói xong, cô dùng sức đẩy anh ra, không chút do dự kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên khó coi, anh vẫn không chịu buông tha, muốn tiến thêm một bước.
Thang máy “Đinh” một tiếng, đã đến nơi.
Giang Nguyệt đột nhiên đứng thẳng dậy, người đàn ông cũng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, dời chân ra khỏi hai chân cô. Hai người một lần nữa sóng vai đứng cùng nhau.
Như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng xảy ra vậy.
Chỉ có điều sắc mặt người đàn ông hơi âm trầm, quai hàm mím chặt, đè nén một chút xúc động đang nảy mầm.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, là sảnh hội trường của bữa tiệc Vitaly.
“Hey, chào buổi tối viên ngọc phương Đông xinh đẹp!”
Lúc đầu Berry còn đang tán gẫu với những người khác, nhưng khi vừa nhìn thấy Giang Nguyệt, cô ấy liền bước nhanh về phía cô, nói một cách nhiệt tình:
“Hôm nay cô quá xinh đẹp rồi. Cô gái xinh đẹp của tôi!”
“Berry, cô khen quá khoa trương.” Giọng Giang Nguyệt hơi khàn, nhưng là giọng nói quen thuộc quyến rũ, nghe rất dễ chịu:
“Hôm nay cô cũng rất xinh đẹp, giống như một nữ hoàng nha.”