Tần Di Di vốn đã bất an vì tiệc đính hôn bị hoãn, đến khi biết Tiêu Kỳ Nhiên bị bãi miễn mọi chức vụ ở Tiêu gia thì lại càng đứng ngồi không yên hơn.
Nếu sau này Tiêu Kỳ Nhiên thực sự không còn gì, chỉ còn lại Giang San nho nhỏ, vậy cô ta phải làm sao bây giờ?
Tần Di Di tự biết tình cảm của mình với Tiêu Kỳ Nhiên không có đến mức không thể cắt đứt, đến lúc bất đắc dĩ, khi xảy ra chuyện thì mạnh ai nấy bay thôi.
Cô ta thực sự không biết phải làm gì, đành phải tìm Bạch Hạc xin lời khuyên.
Nhưng lần này, Bạch Hạc không còn nhiệt tình tìm giải pháp cho cô ta như trước, ngược lại có chút lơ đễnh:
“Cậu không cần lo lắng, anh họ tớ nhất định sẽ xử lý tốt.”
Tần Di Di có chút không cam lòng, lại thăm dò hỏi: “Bác trai sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy chứ? Dù sao A Nhiên cũng là con ruột của bác ấy mà.”
"Không nhất định." Bạch Hạc lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Bác và anh họ luôn luôn không hợp nhay. Hơn nữa anh họ hai năm nay liên tục làm phản, tiếp theo như thế nào cũng khó nói.”
“Trước đây khi anh họ làm loạn muốn ra lập công ty riêng đã cãi nhau rất lớn với bác. Hai năm sau tình cảm cha con mới bớt căng thẳng. Khi ấy, bác tớ nói sẽ không có lần sau, nếu không sẽ đuổi anh ấy ra khỏi Tiêu gia đó.”
Nghe vậy, ánh mắt Tần Di Di khẽ biến.
Bạch Hạc nhận ra Tần Di Di đang lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Di Di, cậu có hối hận không?"
"Tớ làm sao có thể hối hận?" Tần Di Di lo lắng Bạch Hạc suy nghĩ nhiều, lập tức phủ nhận:
“Tớ thật lòng thích A Nhiên, chỉ là lo lắng anh ấy với cha quan hệ không vui vẻ hòa thuận, sẽ ảnh hưởng đến hòa khí trong gia đình thôi.”
Bạch Hạc cũng không hoài nghi tính chân thật trong lời này, chỉ là trong lòng nghĩ đến một chuyện khác.
Anh họ đột nhiên lại vắng mặt trong tiệc đính hôn, còn không ngại cùng cha ruột công khai trở mặt, rốt cuộc là vì cái gì?
Có thể là vì chị Ngu Vãn hay không?
Sau khi chia tay Tần Di Di, Bạch Hạc lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Ngu Vãn đang ở nước ngoài xa xôi.
…..
Trước khi gia nhập đoàn phim, Giang Nguyệt trịnh trọng đem tấm vải thuê mà cô được Trình Nghênh Xuân tặng giao cho Tĩnh Nghi, kích thước, kiểu dáng gì đó cũng được giải thích rõ ràng.
“Chị Giang Nguyệt yên tâm, đợi chị quay xong, chiếc váy này khẳng định cũng sẽ được may xong.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt thoải mái gật đầu: "Được, vậy thì nhờ em vậy."
Chị Trần vẫn đang thu dọn hành lý để cho Giang Nguyệt nhập đoàn, liếc nhìn hai người đang nói chuyện trên sofa trong phòng khách, rồi nhìn chiếc vòng cổ mà Giang Nguyệt tinh cờ đặt cạnh giường.
Không biết vì sao, chị Trần có một linh cảm mơ hồ rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã lên một kế hoạch làm gì đó trong tiệc đính hôn kia.
Nếu không đã không tự mình chạy đến chỗ mình để lấy chiếc vòng cổ vào đêm muộn như vậy.
Tuy nhiên, ngoại trừ tiệc đính hôn tạm thời bị hoãn lại, quan hệ cha con Tiêu gia một đêm rơi xuống điểm đóng băng ra, thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Chị Trần suy nghĩ một lúc rồi giúp Giang Nguyệt cẩn thận đặt chiếc vòng cổ vào đáy hành lý.
Đồ vật quý giá như vậy, vẫn là mang theo bên người mới là tốt nhất.
Sau khi thu xếp xong xuôi mọi việc, chị Trần gọi điện thoại hẹn tài xế đến đón.
Trong khi chờ đợi, Kiều Cẩn Nhuận lại gọi cho Giang Nguyệt, hỏi thăm về tình trạng sức khoẻ của cô.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Kiều Cẩn Nhuận biết được Giang Nguyệt sắp gia nhập đoàn làm phim, có chút kinh ngạc hỏi: "Đi khoảng bao lâu?"
"Quay phim cần chuyên tâm, chắc phải bế quan hai tháng đó." Giang Nguyệt cầm điện thoại từng bước đi đến bên cửa sổ, giọng điệu có chút đùa giỡn:
"Bác sĩ Kiều sẽ nhớ tôi chứ?"