Tiêu Kỳ Nhiên bực bội để điện thoại ở chế độ im lặng, đợi điện thoại tự động cúp máy, sau đó lại đút vào túi, dùng giọng điệu bình tĩnh nói:
“Ngu Vãn, bây giờ cô lập tức…”
“Anh không nhận, vậy thì em sẽ gọi lại cho.” Ngu Vãn cười rạng rỡ, bờ môi như thấm máu, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt vừa gọi video cho Tiêu Kỳ Nhiên nhưng không được, cô còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì đã thấy cuộc gọi video của Ngu Vãn, còn tưởng căn hộ cũ có vấn đề gì nên bắt máy:
“Ngu tiểu…”
Nhưng hình ảnh xuất hiện trên màn hình lại khiến Giang Nguyệt phản ứng chậm nửa nhịp, đồng thời trong nháy mắt đâm thẳng vào mắt cô.
Ngu Vãn cầm điện thoại đứng trước camera, phần vải trên ngực bị xé nát tơi tả, mà người đàn ông đang đứng trong camera là người vừa rồi không nghe điện thoại của cô.
Hai người vẫn đang ở văn phòng.
Rất kích thích.
Không chỉ là chơi trong văn phòng mà còn phát video trực tiếp cho cô xem?
Thật là diễm tình nha!
Không đợi Ngu Vãn mở miệng, Tiêu Kỳ Nhiên đã lạnh lùng đi tới, giật lấy điện thoại rồi cúp cuộc gọi.
“Sao anh có thể tùy tiện cúp điện thoại của em?” Ngu Vãn giãy dụa muốn cướp lại điện thoại nhưng lại bị Tiêu Kỳ Nhiên đẩy ra một cách không thương tiếc.
Cô ta vẫn không sợ hãi, trên mặt vẫn nở một nụ cười: “A Nhiên, anh giận rồi sao?”
Tinh thần có chút bất thường.
“Cút ngay!” Tiêu Kỳ Nhiên gầm nhẹ, lửa giận vô cùng rõ ràng: “Mặc quần áo vào, cút ra khỏi phòng làm việc của tôi!”
Hiếm khi thấy anh tức giận như vậy.
Ngu Vãn bị anh rống đến mức đầu đau như búa bổ, đứng cũng không vững. Vốn dĩ còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng trước mắt cô ta bỗng nhiên tối sầm lại, cuối cùng sắc mặt tái mét, ngất xỉu trên mặt đất.
…
Giang Nguyệt cảm thấy tay chân lạnh toát.
Hình ảnh cuối cùng trong video là hình ảnh người đàn ông mím chặt môi, đi tới cúp điện thoại.
Có một nỗi đau không nói nên lời…
“Nguyệt Nguyệt, nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?” Trình Nghênh Xuân đã mang vải và kim thêu tới, đặt vào tay Giang Nguyệt:
“Sao tay cháu lạnh thế? Phòng không đủ ấm hả?”
Hộ lý ở bên cạnh lập tức tăng nhiệt độ điều hòa.
Tuy lúc trước cô gây chuyện với Thịnh Sóc Thành, nhưng nếu đã đồng ý với Trình Nghênh Xuân rằng sẽ thường xuyên đến thăm bà thì không thể làm người lớn tuổi buồn lòng được.
Chuyện nào ra chuyện nấy, trong lòng rất rõ ràng.
Giang Nguyệt khôi phục lại tinh thần, nắm chặt mảnh vải mà Trình Anh Xuân đã đặt trong lòng bàn tay cô, giọng nói có chút khàn mà cô không phát hiện ra:
“Không có ạ, vừa mới từ bên ngoài vào nên chưa thích ứng kịp.”
“Con bé này, thể chất yếu ớt, cơ thể mỏng manh, bình thường mà còn không mặc nhiều quần áo hơn thì tới thời điểm chuyển mùa lại bị cảm, lại phải chịu khổ sở đó.”
Trình Nghênh Xuân nhìn quần áo mỏng manh trên người Giang Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng:
“Nếu không thoải mái thì hôm nay chúng ta không học nữa, cháu nói chuyện phiếm với bà cũng được.”
Giang Nguyệt lắc đầu, nặn ra một nụ cười: “Có phải bà đổi ý rồi không, không muốn dạy cháu nữa?”
“Con nhóc này, lại nói nhảm!” Trình Nghênh Xuân nhất thời dở khóc dở cười, cố ý làm bộ mặt nghiêm nghị:
“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu, lát nữa phải chịu khổ thì không được khóc đâu đấy.”
Giang Nguyệt mím môi, tự tin cười nói: “Bà ơi, điều cháu không sợ nhất chính là chịu khổ, chúng ta bắt đầu đi ạ.”
Cô tắt tiếng điện thoại rồi đặt nó sang một bên.
Mãi cho đến khi cầm kim thêu lên và bắt đầu học thì Giang Nguyệt mới hiểu được Trình Nghênh Xuân nói “chịu khổ” là có ý gì.
Có nhiều kỹ thuật thêu khác nhau, mỗi loại đều có ưu điểm và nhược điểm riêng, chất liệu chỉ tơ dùng để thêu cũng đa dạng và rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt.