Nhìn thấy Giang Nguyệt bước tới chỗ mình, Tiêu Kỳ Nhiên nhanh chóng dập tắt điếu thuốc.
“Anh bận công việc à?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười cười: “Tôi thực sự muốn tới đây cùng em nghỉ ngơi, nhưng xem ra không có vận khí tốt như vậy.”
Trên thực tế, Tiêu Kỳ Nhiên gần như bận rộn mọi lúc. Anh còn có một cuộc họp ở Áo, ở cảng có một lô hàng cũng cần anh ký tên, vì vậy không thể bên cô mọi lúc mọi nơi được.
Giang Nguyệt bĩu môi miễn cưỡng: “Hóa ra, ai đó đến Vienna là vì công việc.”
Trong lời này ít nhiều xen lẫn oán giận cùng không vui. Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên cũng không phải vì cô mà đến, chỉ là do nhu cầu công việc, nhưng anh ta lại lấy cái cớ này cùng cô trải qua khoảng thời gian ngọt ngào. Đây mà là lãng mạn ư?
Tiêu Kỳ Nhiên ra hiệu cho báo cáo viên đi xuống trước, đưa tay vẩy nhẹ tàn thuốc rơi ra từ điếu thuốc còn dang dở, anh thản nhiên nói:
“Nếu như không phải vì em thì tại sao tôi phải tự mình đi xử lý những công việc này?”
“Nhưng mà dù sao cũng đã tới rồi, tôi vẫn phải đi đến hiện trường kiểm tra một chút, em thông cảm cho tôi nhé?”
“Anh cứ làm việc của mình đi.”
Giang Nguyệt cũng chỉ là nhất thời nói ra, đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cô đương nhiên không phải là người không biết lý lẽ, sẽ không ở chỗ này chơi trò mặc cả với anh ta như đám con nít vài tuổi. Giang Nguyệt cô tự biết chừng mực, sẽ không cố ý gây sự một cách ngốc nghếch.
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mi mắt nhìn xuống, muốn thấy cô tỏ ra một chút không vui. Nhưng đáng tiếc, đôi mắt Giang Nguyệt trong suốt không chứa bất kỳ sự bất mãn nào.
“Vậy chờ buổi tối tôi tới đón em.” Tiêu Kỳ Nhiên kề sát vào tai cô, giọng nói đầy nghiêm nghị:
“Tối nay em không được uống rượu.”
Đêm nay, anh muốn cô thật tỉnh táo.
Giang Nguyệt mím môi dưới, vất vả lắm thì nhiệt độ trên mặt mới hạ xuống, giờ phút này lại đột nhiên tăng lên nhanh chóng.
Cô vội vàng nắm lấy tay Tĩnh Nghi bỏ chạy, nhanh chóng lên xe rời đi.
Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên nhét trong túi quần, nhìn chiếc xe xa dần, khóe miệng nhếch lên.
Trên xe, Tĩnh Nghi còn đơn thuần nháy mắt hỏi cô: “Chị Giang Nguyệt, đêm qua chị ngủ trên du thuyền có ngon không?”
“... Tuyệt vời.”
Tĩnh Nghi tiếp tục ghen tị: “Xem pháo hoa trên du thuyền sang trọng, không phải là rất lãng mạn sao? Em đã thấy rõ ràng trong khách sạn đêm qua, pháo hoa bên bờ sông đã chiếu sáng khắp cả bầu trời Vienna.”
“Làm sao em biết pháo hoa tối hôm qua là do Tiêu Kỳ Nhiên sắp xếp?” Giang Nguyệt nhạy bén vạch trần cô.
Bí mật đã bị lộ, Tĩnh Nghi nhất thời im lặng, một câu cũng không thể thốt ra.
Giang Nguyệt cũng không vội, cô nhâm nhi ngụm nước, chậm rãi chờ Tĩnh Nghi thành thật “khai báo tội trạng”.
“Chị Giang Nguyệt...” Tĩnh Nghi cuối cùng lựa chọn vẫy cờ đầu hàng: “Sau khi chị và Tiêu tổng đi rồi, em đã gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói với em không cần lo lắng cho chị, anh ấy chuẩn bị màn trình diễn pháo hoa cho chị.”
Giang Nguyệt: “...”
Cô thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Kỳ Nhiên thế mà lại có thể thần không biết quỷ không hay đem người thân cận nhất bên cạnh mình mua chuộc.
“Chị còn nhớ cách đây không lâu em đã nói cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên đối với tôi không thật lòng. Tại sao chỉ có mấy ngày thôi liền trở thành gián điệp cùng anh ta nội ứng ngoại hợp?”
Tĩnh Nghi vội vội vàng vàng phủ định: “Không… không tính là gián điệp. Em có dặn dò anh ta phải đối xử với chị thật tốt, bằng không tối hôm qua em nhất định sẽ báo cảnh sát.”