Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nguyệt nâng mắt lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên, lạnh nhạt chống lại ánh mắt của hắn:

“Không phải trước đó anh cùng Tần Di Di đã ăn cơm rồi sao, sao có thể đói được?”

Lúc nói ra lời này, trong lòng còn có một chút oán hận mà chính cô cũng không nhận ra. Nó cũng chỉ thoáng qua mà thôi, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị xem nhẹ rồi bỏ qua.

Khóe mắt cùng lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên vốn đã lạnh lùng, lúc này càng thêm thâm trầm hơn:

“Lúc đó không có khẩu vị, ăn không nhiều lắm. Hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.”

Giang Nguyệt biết đây là ý nghĩa gì.

Từ một khắc vừa rồi, ý tứ trong lời nói của hai người bọn họ, sớm đã không còn là ăn cơm nữa rồi.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên u ám, nhưng trong đó lại như có lửa bốc cháy.

Vốn tưởng rằng đêm nay Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không về, Giang Nguyệt vừa mới thay xong váy ngủ, đang chuẩn bị lên giường.

Một đôi chân dài trắng nõn lộ ra, dây áo mỏng manh như có thể đứt bất cứ lúc nào. Da thịt trước ngực trắng như tuyết. Đường nét hoàn mỹ kiêu hãnh hấp dẫn trí tưởng tượng của người ta, còn có vài sợi tóc bị mắc kẹt trong khe rãnh kia, dụ dỗ lòng người.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên tối hơn.

Giang Nguyệt rũ mắt, cắn cắn môi: “Hiện tại không có gì để ăn, tôi đổ hết vào thùng rác rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên không thèm để ý, tùy ý cởi nút áo sơ mi, đôi mắt nhuộm một tầng tối tăm.

Anh đi thẳng đến, bàn tay đặt trên lưng cô, ôm cô vào lòng.

Thanh âm của anh đè nén khàn khàn: “Cô nói thử xem tôi muốn ăn cái gì, hửh?”

Tay Giang Nguyệt bị ép đặt trước ngực anh, cô cuộn tròn trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy yết hầu đang lên xuống của anh, còn có hơi thở phập phồng.

Giang Nguyệt ngửi thấy trên người hắn khí tức lạnh lẽo quen thuộc, đây là thứ bình thường cô khao khát nhất.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hôm nay nó lại vô cớ xen lẫn hương dâu tây ngọt ngào.

Không phải hương vị của cô!

Giang Nguyệt lập tức cảm thấy có chút mâu thuẫn, cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại từng bước đẩy cô vào tường, không cho cô giãy dụa.

Tiêu Kỳ Nhiên còn nhớ rõ trong điện thoại. Giọng điệu Giang Nguyệt quyết tuyệt bảo hắn trở về. Vì vậy giọng nói của hắn không khỏi mang theo ý cười mà nói:

“Mấy ngày không được tôi chạm vào, liền muốn rồi?”

Lông mi Giang Nguyệt run lên.

Cô không biết Tiêu Kỳ Nhiên lấy từ đâu ra kết luận này, nhưng tay anh đã đặt lên eo cô, tâm tình có vẻ rất tốt:

“Nếu đã như vậy, hôm nay cô liền chủ động một chút đi.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt người đàn ông. Chiếc cổ thon dài của cô ưỡn lên, cả người giống như một con thiên nga trắng cao quý, bỗng nhiên nở nụ cười, ngũ quan xinh đẹp quyến rũ:

“Vậy anh đi tắm trước đi…”

Giang Nguyệt hiếm khi có giọng điệu làm nũng. Cổ họng Tiêu Kỳ Nhiên giật giật.

Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng đó là lời mời nhiệt tình của Giang Nguyệt, nhưng thực ra cô chỉ là không chịu nổi mùi của phụ nữ khác trên người anh mà thôi.

Nó sẽ khiến cô ghê tởm đến nỗi cô thậm chí không muốn diễn vở kịch này.

Thấy anh đứng yên, Giang Nguyệt dứt khoát kiễng chân, hôn khóe miệng hắn một cái để trấn an, bắt đầu thúc giục: “Mau lên.”

Âm cuối Giang Nguyệt kéo nhẹ, mang theo chút lười biếng trong vô thức.

Con ngươi Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm tối lại, hai tay vòng qua eo cô không nỡ buông ra, môi mỏng mát lạnh cọ sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn:

“Ngoan, cùng nhau tắm đi.”

Giang Nguyệt vốn là cự tuyệt. Tắm với anh ta thì không chỉ là tắm nữa rồi.

Nhưng một khi Tiêu Kỳ Nhiên hứng lên, bất kỳ sự phản kháng nào của cô đều là vô dụng.

Lúc bị Tiêu Kỳ Nhiên từ trong phòng tắm ôm ra, Giang Nguyệt cả người đều ẩm ướt.

Toàn thân cô giống như là một con cá mới vớt lên bờ, ngực phập phồng thở dốc, yếu ớt cuộn tròn trong vòng tay anh.

Tắm rửa gần hai tiếng đồng hồ, nhưng hứng thú của người đàn ông không hề giảm đi chút nào.

Anh bế cô đến bên giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng lau người cho cô, sấy tóc cho cô.

Gió nóng thổi qua, cả người Giang Nguyệt ấm áp hẳn. Cô mơ mơ màng màng ôm lấy eo hắn, trán cọ cọ vào lồng ngực hắn.

“Buồn ngủ quá.” Giọng nói của cô rất mềm mại, nỉ non mang theo chút kiều mị: “Có thể ngủ được không?”

Cổ họng Tiêu Kỳ Nhiên lăn lộn, thanh âm khàn khàn: “Không vội, còn chưa làm chuyện chính mà.”

Bàn tay to của anh đặt ở bên tai cô, nhẹ nhàng véo vành tai cô, ngón tay thô ráp khiến toàn thân Giang Nguyệt run lên.

Nơi nhạy cảm nhất của cô là tai.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi người, đôi môi mỏng một đường hôn xuống, đầu tiên là mũi cô, sau đó là hai má, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Môi Giang Nguyệt mềm mại, hôn rất thích.

Không gian cứ thế dần dần bị thiêu đốt…

Một phen lăn qua lăn lại, chiếc váy ngủ vừa mới mặc trên người cô lại xộc xệch. Dây áo từ bả vai trượt xuống khuỷu tay, lộ ra bả vai trơn bóng và xương quai xanh, cùng với một mảng lớn xuân quang tuyết trắng.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi nhìn xuống, đôi mắt anh dần bị sự nóng bỏng xâm chiếm

Mấy lần trêu chọc của anh khiến Giang Nguyệt đã sớm mất đi cảm giác buồn ngủ. Cô dùng đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông cách mình rất gần, có chút thất thần.

“Nguyệt Nguyệt, chớ phân tâm.”

Nửa người trên của người đàn ông dựa vào giường, giọng nói khàn khàn, bàn tay to hướng dẫn bàn tay nhỏ bé của cô, từng chút một chạm xuống phía dưới.

Khi tay cô chạm vào hơi nóng như thiêu như đốt kia, lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, nhưng rồi từ từ giãn ra.

Cô luôn biết cách làm hài lòng anh.

“Nguyệt Nguyệt, lên đi.”

Hô hấp của hắn nặng nề, phát ra hormone nam tính nồng nặc, tràn ngập toàn bộ gian phòng. Thân thể Giang Nguyệt run nhè nhẹ.

Hôm nay cô cực kỳ hợp tác.

Tiêu Kỳ Nhiên ấn vòng eo của Giang Nguyệt, nhìn cô đắm chìm trong khoái cảm, đôi mắt trong veo dần trở nên mơ hồ. Cuối cùng thể lực Giang Nguyệt không chống đỡ nổi, ngã nhào trong vòng tay anh.

Thưởng thức đủ sự chủ động của cô, người đàn ông đột nhiên giữ chân cô lại, nhấc bổng cô lên không trung.

Chỉ một giây sau, Giang Nguyệt đã bị Tiêu Kỳ Nhiên lật lại, đè lên giường.

Đôi mắt đẹp của người dưới thân anh khép hờ, bên môi thỉnh thoảng phát ra tiếng ngâm nga, trên gương mặt có một chút ửng đỏ.

Mọi thứ đều khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên trở nên điên cuồng.

Giọng nói của cô mềm mại đến tận xương tủy, gọi đi gọi lại tên anh: “Tiêu Kỳ Nhiên… Kỳ Nhiên…”

“Gọi tôi là A Nhiên.” Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, kề sát vào bên tai cô, phả hơi thở vào tai cô:

“Bé ngoan, mau gọi tôi là A Nhiên đi.”

“A Nhiên…” Cô thì thầm theo lời anh, chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy.

Đêm nay, Tiêu Kỳ Nhiên chưa từng dừng lại, mặc cho Giang Nguyệt nhiều lần khóc lóc van xin.

Triền miên kết thúc.

Giang Nguyệt cả người mệt mỏi, lại không có chút buồn ngủ nào, chỉ là dựa vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, cảm nhận hơi thở của người đàn ông này.

Người đàn ông duy nhất cô từng rung động và có tình cảm.

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, giống như đã ngủ say, gương mặt lạnh lùng cứng rắn khó có được vẻ ôn hòa.

Sự si mê cùng quyến luyến trong mắt Giang Nguyệt từng chút một phai nhạt, trở lại vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.

Cô nhớ rõ vừa rồi khi đến đỉnh khoái lạc, anh buộc cô phải gọi anh là “A Nhiên”.

Nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt cũng chưa bao giờ gọi anh như vậy. Nhưng Tần Di Di thì lại rất nhanh đã được gọi cái tên này.

Đang lúc xuất thần, người đàn ông nhắm mắt lại bỗng nhiên hỏi một câu, giọng nói có chút trầm khàn:

“Còn chưa ngủ à?”

Giang Nguyệt giật mình, không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa ngủ. Cô ngước nhìn lên liền đụng phải đôi mắt đen láy của anh. Giang Nguyệt thấy hắn không ngủ, liền nảy ra một ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK