Cứ như thể cô ấy đã cười với anh như vậy trong nhiều ngày đêm liền.
Anh cũng đã nghĩ rằng nó thật chân thành.
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc không nói một lời, cúi đầu uống một ngụm nước, sau đó cau mày đẩy ra:
“Chua quá!”
Anh thật đúng là chưa từng uống qua đồ uống chua như vậy, chua từ đáy lưỡi đến tận cổ họng.
“Chua?” Tiết An không nghĩ nhiều, đẩy ly nước của mình về phía Tiêu Kỳ Nhiên: “Vậy ngài uống ly này đi, ly này của tôi ngọt hơn.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt anh khiến Tiết An sợ hãi, lặng lẽ bưng ly rượu chuyển về trước mặt mình.
Cậu đi tới chỗ của chị gái mặc váy hoa nhỏ, cô ta sững sờ mất hai giây, sau đó cười ngọt ngào nói:
“Có lẽ là có thêm vị chua của chanh, nhưng tình yêu không phải đều chua chua ngọt ngọt như vậy sao?”
Tiết An: ...
Cậu ta không muốn tranh cãi nhiều với chị gái này, nên lựa chọn quay trở lại ghế ngồi.
Tiết An không dám nhắc lại những gì chị gái mặc váy hoa nhỏ vừa nói với Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ là cứng ngắc giải thích: “Có lẽ là do cho thêm quá nhiều nước chanh, vì vậy có chút chua.”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nâng cằm, không thèm để ý.
Anh không đến đây để nghiên cứu thị trường cho "Horizon" và anh cũng không hứng thú tới chuyện bọn họ đã thêm những gì vào đồ uống.
Điều anh quan tâm là người phụ nữ đang ngồi chéo đối diện với anh kia.
Là Giang Nguyệt.
"Trước hết, tôi muốn nhân cơ hội này để xin lỗi cô." Trần Tư Tề cười nhẹ, nhìn người ngồi đối diện và nói với giọng điệu khéo léo:
“Hoạt động công ích lần trước, là do tôi tính toán không chu toàn, đã khiến cô mất thiện cảm với tôi.”
“Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi.” Giang Nguyệt nhàn nhạt trả lời, trên mặt mang theo nụ cười: “Bây giờ, tôi muốn nói với Trần Tổng chính là scandal lần này.”
Giọng điệu của cô ấy thực sự rất lạnh lùng.
Nhưng trong lòng Giang Nguyệt cũng biết xung quanh có không ít cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nếu biểu cảm trên khuôn mặt cô xuất hiện sự suy sụp hoặc tỏ ra không vui thì scandal ngày mai sẽ bị đảo ngược 180 độ.
Vì vậy, cho dù Trần Tư Tề có nói như thế nào thì cô vẫn phải giữ nụ cười tươi.
Trần Tư Tề biết ý của cô nên cũng gật đầu cười nhẹ: "Không hổ danh là ảnh hậu trong tương lai, cách khống chế cảm xúc và biểu cảm rất tốt.”
Giang Nguyệt dùng ngón tay vuốt ve miệng chén trà, đẩy về phía trước: "Trần tổng, tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách chấm dứt “mối quan hệ cũ” không cần thiết này."
Nói một cách đơn giản, đó là "chia tay" một cách hòa bình và đưa ra cho công chúng một lời giải thích hợp lý.
Ngẫm lại thì cũng sẽ cảm thấy khá buồn.