Giang Nguyệt không biết vì cái gì, thế nhưng lại không cự tuyệt.
Chờ đến lúc phản ứng lại, cô đã ngồi trong phòng bệnh, người phụ nữ đối diện cũng chậm rãi ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn cô.
“Thật sự là một cô gái xinh đẹp, tôi nên xưng hô như thế nào?”
Giang Nguyệt cắn cắn môi, nửa ngày mới mở miệng đáp lại: “Dì cứ gọi tôi là Giang Nguyệt là được rồi.”
Mặc dù đã ngồi xuống, Giang Nguyệt trong phút chốc vẫn không tìm được chủ đề gì để nói.
Hai người ngồi trong phòng bệnh không nói gì.
Giang Nguyệt suy nghĩ một lúc mới quyết định hỏi về bệnh tình của bà ấy, sau đó mới biết được bà họ Đường, tên là Đường Úc Tuyết, bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Hiện tại tất cả các phương pháp điều trị y học đối với bà đều không có tác dụng, chỉ có thể chấp nhận sống lê lết qua từng ngày. May mắn là bản thân bà ấy chấp nhận căn bệnh đó như một phần của cuộc sống, thậm chí còn tỏ ra rất lạc quan.
Nội tâm Giang Nguyệt có chút thổn thức, cô muốn nói chút lời an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Hầu hết những lời hoa mỹ bề ngoài kia đều quá hời hợt, cùng lắm là để khiến bản thân bà ấy cảm thấy khá hơn đôi chút, nhưng thực sự rất khó an ủi lòng người, chi bằng không nói còn tốt hơn.
Nhận thấy bầu không khí có chút yên ắng, Đường Úc Tuyết không nói về mình nữa, ngược lại hỏi cô:
“Cô Giang không khoẻ trong người sao?”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không phải tôi, mà là một người bạn của tôi hồi chiều bị tai nạn xe cộ, tôi đến chăm sóc cho cô ấy.”
Thấy đề tài nói chuyện ngày càng nhạt nhẽo, trong lòng Giang Nguyệt có chút bồn chồn, định chỉ nói thêm vài câu nữa rồi đi ngay.
“Dì Đường, bây giờ đã khuya lắm rồi, ngày mai có thời gian rảnh tôi lại đến nói chuyện với dì sau nhé.”
Đường Úc Tuyết nhìn cô, ánh mắt dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Thật ra, chiều nay tôi nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng bệnh rồi lại bị Tiêu Kỳ Nhiên đến kéo đi.”
Giang Nguyệt dừng lại.
Cô không nghĩ Đường Úc Tuyết lại chủ động nhắc tới Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng cô có chút luống cuống: “Tôi và Tiêu Kỳ Nhiên là…”
“Đừng căng thẳng, tôi không có ý đồ gì khác đâu.”
Bà nhận thấy được phản ứng của Giang Nguyệt, vội vàng cười to, nhưng nụ cười kia rất nhạt, thậm chí còn nhạt hơn cả ánh trăng bên ngoài kia, tựa hồ như có thể bị mây trời đem đi bất cứ lúc nào:
“Là tôi có lỗi với đứa nhỏ kia, là sự tồn tại của tôi đã phá huỷ gia đình cậu ấy, còn ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu ta và cha cậu ta.”
“Thật ra nếu nói về quen biết, tôi và Viễn Phong đã quen biết nhau sớm hơn. Nhưng tôi lại không thể kết hôn với ông ấy, ông ấy còn có sự nghiệp và một lựa chọn tốt hơn.” Đường Úc Tuyết lắc đầu cười nói:
“Kỳ Nhiên chưa từng trách tôi, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất áy náy, mãi không có cách nào đối mặt với cậu ấy.”
Không biết hoàn cảnh, không bình luận. Vì vậy Giang Nguyệt chọn cách không trả lời.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Đường Úc Tuyết, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy buồn bực trong lồng ngực, thậm chí còn buồn bực hơn lúc trước khi cô bước ra.
Trở lại phòng bệnh, Tiểu Diệp cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng, dụi mắt hỏi cô đi đâu mà lại lâu như vậy.
Cô thuận miệng bảo mình đi vệ sinh. Sau đó cô trở lại nằm trên giường, trong đầu cô tràn đầy hình ảnh khuôn mặt của Đường Úc Tuyết, rồi lại liên tưởng đến “câu chuyện xưa” mà Tiêu Kỳ Nhiên đã kể cho cô nghe tối nay.
Anh nói rằng anh rất lo lắng mình sẽ thất bại trong việc thuyết phục gia đình và không thể cho cô một cuộc hôn nhân mà cô mong muốn.
Cho nên anh mới đề cập đến việc để cho cô làm tình nhân, nuôi cô ấy cả đời ở bên ngoài, đi lên vết xe đổ của cha mình, để cho cô sau đó rồi cũng lại đi lên vết xe đổ của Đường Úc Tuyết sao?
Giang Nguyệt nghĩ đến những điều này mà cảm thấy kinh hãi, cô hít thở thật sâu, hồi tưởng lại vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lúc ấy, cô luôn cảm thấy anh nhất thời cũng có suy nghĩ như thế.
Nhưng cho dù Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm như vậy, cô cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.
Lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô chỉ làm một cô tình nhân không danh phận và đáng xấu hổ đó.
…