Giang Nguyệt lại một lần nữa vô tình nói những lời tổn thương người.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ rõ ràng đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được.
Mỗi khi cô cảm thấy hạnh phúc và tốt đẹp, trong lòng sẽ đột nhiên dâng lên một cảm xúc, bảo cô đừng vui mừng quá sớm.
Giang Nguyệt đã phải chịu đựng quá nhiều nên mới dẫn đến chứng rối loạn cảm xúc.
Bất cứ khi nào cô cảm thấy hạnh phúc vì điều gì đó, vết thương bấy lâu nay đè nặng trong lòng cô cũng đồng thời ập đến, hai cảm xúc trái ngược nhau sẽ đồng thời nảy sinh, không ngừng giằng xé trái tim cô.
Như băng và lửa, liên tục tra tấn tâm hồn cô.
Đây là căn bệnh mà cô đã không thể chữa khỏi trong một thời gian dài.
“Xin lỗi, tôi làm anh không vui rồi.” Cô cụp mi xuống, trong lòng cảm thấy hối hận và áy náy.
Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn cô, đưa tay ôm cô vào lòng: “Nguyệt Nguyệt, em không cần phải nói xin lỗi, là tôi làm tổn thương em quá sâu.”
Đây là tội nghiệt do hắn tự tay làm ra, càng là vết sẹo lưu lại trong lòng cô.
“Là lỗi của tôi khiến em kìm nén cảm xúc lâu như vậy.” Anh thở dài, cọ mũi vào cổ cô, giọng nói trầm thấp:
“Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, em cũng không cần nói xin lỗi, đây là cảm xúc em nên có.”
Cô nên giống như một người bình thường, có thể khóc, cười, tức giận, bình thản. Sẽ cảm thấy hạnh phúc với nhwuxng khoảnh khắc của cuộc sống, cũng ở trước những áp lực mà biểu hiện ra sự sụp đổ và yếu đuối.
Đây là một người sống và khỏe mạnh.
Giang Nguyệt hiện tại đang bệnh, vết thương có thể phải rất lâu mới có thể bình phục.
Nhưng may mắn thay, anh có nhiều thời gian để ở bên cô.
Cùng cô vượt qua sương mù, cùng cô đi qua năm tháng dài đằng đẵng, nếu như có thể, thậm chí còn muốn cùng cô đi hết cuộc đời này.
Đó là hình phạt, nhưng cũng là vinh dự của anh.
Anh rất sẵn lòng.
Thông báo về chuyến bay sắp cất cánh vang lên.
Giang Nguyệt vừa định vẫy tay tạm biệt Tiêu Kỳ Nhiên, lại bị anh dùng tay trái kéo cô vào lòng, động tác cực kỳ tự nhiên:
“Tôi mua cho em vé máy bay buổi chiều ngày mai, lúc hạ cánh tôi sẽ đến đón em. Không được trì hoãn nữa đâu đó.”
Giang Nguyệt mỉm cười, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh: “Chỉ muộn một ngày thôi, cũng không phải là sẽ không bao giờ gặp lại nữa, anh khẩn trương như vậy làm gì.”
“Dù một ngày thì cũng không chịu được.” Anh ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp khiến cô cảm thấy ngưa ngứa:
“Nguyệt Nguyệt, trở về sớm một chút, đừng để tôi quá nhớ em.”
Đôi mắt anh sâu thẳm, những lời này đều có ẩn ý.
Nó không chỉ có ý nghĩa là bảo cô trở về Bắc Thành sớm mà còn có một ý nghĩa khác.
Trái tim cô tê dại, chỉ ôm lấy anh: “Giữ gìn sức khỏe.”
Nói xong, mặt cô bắt đầu đỏ bừng không tự chủ được.
Những từ mà cô có thể nghĩ ra phù hợp với thân phận hiện tại, lại có thể biểu đạt cảm xúc chân thật của mình, cũng chính là một câu “Giữ gìn sức khỏe” như vậy.
Cô nghĩ nó đủ khó hiểu nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn hiểu được.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, thấp giọng nở nụ cười: “Nghe ra được, em cũng sẽ rất nhớ tôi.”
…
Thứ bảy hàng tuần là ngày Giang Nguyệt không thể không đến thăm Trình Nghênh Xuân.
Sau khi tiễn Tiêu Kỳ Nhiên đi, Giang Nguyệt trở về liền thu dọn hành lý. Buổi tối cô chào chị Trần, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi trước, nói ngày mai sẽ từ chỗ Trình Nghênh Xuân đi thẳng ra sân bay luôn. Vì vậy bảo Tiểu Diệp mang theo hành lý ra sân bay chờ là được.
Sáng sớm, Giang Nguyệt bắt taxi đến nhà Trình Nghênh Xuân.
Đầu tiên học thêu thùa, sau đó lại ngồi trò chuyện với bà.
“Buổi chiều cháu định bay đi đâu à.” Trình Nghênh Xuân kéo tay cô, nhìn thoáng qua đồng hồ: