Hiện tại trên người cô đầy vết thương, nếu lão phu nhân nhìn thấy thì chỉ sợ lại đau lòng rơi nước mắt.
“Ừm, tôi cũng không đồng ý với bà ấy.” Thịnh Sóc Thành mỉm cười, ông ấy biết từ trước đến nay Giang Nguyệt luôn tinh tế và săn sóc, đây chính là điều ông ấy lo lắng:
“Cho nên tôi thay bà ấy tới, chỉ sợ bà ấy nhìn thấy cô như vậy thì lại kích động.”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
Thịnh Sóc Thành xoay người, vừa nhìn thấy Thịnh Cảnh Tây, vẻ mặt hòa nhã của ông ấy lập tức tối sầm lại, giọng điệu trở nên nghiêm nghị:
“Con đến đây làm gì?”
“Con đến xem là ai mà cha bỏ con ruột không thăm, chạy tới nơi này thăm Giang tiểu thư…”
Lúc Thịnh Cảnh Tây nhìn thấy người phụ nữ trên giường, anh ta sửng sốt.
Đây không phải là bệnh nhân vừa rồi anh ta suýt nữa đụng phải ở cửa phòng bệnh sao?
Giang Nguyệt cũng cảm thấy bất ngờ.
Thì ra anh chàng đẹp trai vừa rồi ồn ào trong phòng bệnh kia lại chính là đứa con trai xa xôi kia của Thịnh Sóc Thành.
Thật đúng là duyên phận.
“Xin chào, tôi tên là Giang Nguyệt.” Giang Nguyệt chào hỏi trước.
“Thịnh Cảnh Tây, vừa rồi đã gặp ở cửa.”
Đây được coi như là có quen biết với nhau.
Thịnh Cảnh Tây nghi ngờ liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, sau đó anh ta nhìn Thịnh Sóc Thành, trong lòng có một suy đoán rất quỷ dị, vừa nghĩ tới liền cảm thấy mình như bị sét đánh.
Anh ta nhắm mắt lại, tiến đến bên cạnh Thịnh Sóc Thành, thấp giọng nói: “Cha, không phải con không đồng ý cho cha yêu đương khi tuổi đã xế chiều, nhưng cô gái này trẻ quá rồi đúng chứ? Còn có thể làm em gái con...”
“Hỗn xược!” Thịnh Sóc Thành quát: “Đây là học trò của bà ngoại con, suy nghĩ lung tung cái gì đấy?”
“Xin lỗi.” Thịnh Cảnh Tây lập tức thè lưỡi, thản nhiên nhún vai:
“Con còn tưởng rằng cha đã hơn năm mươi tuổi rồi mà còn định có mùa xuân thứ hai.”
“Nghịch tử.” Thịnh Sóc Thành hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn Giang Nguyệt, dùng giọng điệu ôn hòa giải thích:
“Đây là đứa con trai quanh năm chơi đua xe ở nước ngoài của tôi, bình thường không biết lớn nhỏ, cô không cần để ý đến nó.”
Giang Nguyệt gật đầu, nghĩ thầm không cần ông giới thiệu thì cô cũng nhìn ra.
“Không phải... Cha, cha phân biệt đối xử đúng không?” Thịnh Cảnh Tây bất mãn:
“Cho dù là học trò của bà ngoại thì cũng không đến mức phải thiên vị cô ấy như vậy chứ?”
“Con vừa về nước đã xảy ra tai nạn xe, cha còn chưa nói đến con đấy.” Thịnh Sóc Thành lạnh lùng đáp:
“Sắp ba mươi tuổi đầu rồi, có thể trầm ổn một chút được không?”
Thịnh Cảnh Tây bị mắng đến mức không cãi lại nữa, chỉ tự trách mình: “Ai biết giải đua xe trong nước lại trẻ con như vậy, con còn chưa đạp chân ga đến hết mức thì xe phía trước đã giảm tốc độ...”
“Còn nói nữa thì cha sẽ đánh gãy chân còn lại của con!” Thịnh Sóc Thành không thể nhịn được nữa:
“Trước khi nhận ra sai lầm, con không được lái xe nữa, cha sẽ cho người tịch thu bằng lái xe của con!”
Lần này, Thịnh Cảnh Tây hoàn toàn héo úa, giống như một cái cây bị hút hết nước.
Thịnh Sóc Thành khiển trách Thịnh Cảnh Tây xong mới quay đầu xin lỗi Giang Nguyệt: “Khiến cô chê cười rồi.”
…
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Thịnh Sóc Thành cảnh cáo Thịnh Cảnh Tây không có việc gì thì đừng quấy rầy Giang Nguyệt, để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng Thịnh Cảnh Tây đâu phải dạng vừa, từ nhỏ đã quen với sự phản nghịch, hoàn toàn không để tâm đến lời cha mình nói.
Thịnh Sóc Thành càng nói thì Thịnh Cảnh Tây lại càng cảm thấy tò mò về Giang Nguyệt.
Tò mò đến mức nào ư?
Ngay trong đêm, anh ta sai người đổi phòng bệnh của mình sang phòng bên cạnh phòng Giang Nguyệt.