“Chị Giang Nguyệt, vừa rồi em thật sự không cố ý, sao chị lại cố ý bắt nạt em?"
Bầu không khí lập tức trở nên cứng ngắc.
Trên mặt Giang Nguyệt không có chút dao động, chỉ là kéo khóe môi, học theo ngữ khí vừa rồi Tần Di Di mà nói:
“Tôi cũng uống nhiều, tay không vững, thật xin lỗi nha!”
Nói xong, Giang Nguyệt không thèm nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tần Di Di nữa, đẩy cửa đi ra ngoài:
“Tôi xin phép đi vệ sinh một chút.”
Cô không để ý đến vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng có thể đoán được, hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía cô.
Cửa còn chưa đóng lại, Giang Nguyệt có thể nghe thấy thanh âm của Đoàn Dật Bác trong phòng theo khe cửa truyền ra:
“Kỳ Nhiên, cô bé cậu mang theo cũng quá đáng rồi, lát nữa để cô ấy xin lỗi Giang Nguyệt đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý nói: “Có gì phải xin lỗi? Di Di cũng không phải cố ý.”
Phía sau hình như hắn còn nói cái gì đó, Giang Nguyệt không nghe thấy mà cô cũng không muốn nghe.
…
Giang Nguyệt trốn trong toilet.
Cô cúi đầu, nhớ lại một màn vừa rồi trong phòng, chỉ cảm thấy là sỉ nhục.
Vừa rồi cô xúc động bốc đồng nên mới làm như vậy.
Hai bàn tay đặt trên giá rửa mặt từng chút một co lại, nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch.
Cô trông giống như một con hề! Thậm chí còn hề hơn cả hề!
Cô luôn nghĩ rằng Tiêu Kỳ Nhiên cũng có tình cảm.
Trên đời này còn có một trái tim dùng mấy năm cũng không sưởi ấm được sao?
Dù chỉ là có niệm chút tình cũ cũng đã tốt hơn rồi.
Giang Nguyệt rửa mặt, xử lý sơ qua chỗ bị bẩn, sau đó đi ra khỏi toilet.
Vừa đi tới góc đường, người đàn ông dựa vào tường hành lang, hờ hững nhìn cô.
“Cô không cần đi vào.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt, không chút hơi ấm:
“Bữa tiệc sắp kết thúc rồi.”
Lông mi Giang Nguyệt khẽ run. Cô biết đây là Tiêu Kỳ Nhiên đang làm chỗ dựa cho Tần Di Di, cố ý đuổi cô đi.
Giang Nguyệt mím môi, bình tĩnh trả lời: "Được. Vậy phiền Tiêu tổng thanh toán tiền tối nay.”
“Biết rồi. Ba trăm triệu.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, chân dài bước tới trước mặt Giang Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Giang Nguyệt, bây giờ cô càng ngày càng có bản lĩnh.” Hắn nhìn Giang Nguyệt, trong mắt không có cảm xúc gì:
"Bắt nạt Di Di xong, còn không biết xấu hổ đòi tiền với tôi? Da mặt của cô bây giờ ngày càng dày rồi.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên, thanh âm cũng lạnh lùng:
"Đầu tiên là dùng trò chơi mạo hiểm để biến tôi thành con hề. Sau đó là cố ý hắt rượu. Hiện tại là hạ lệnh đuổi khách. Xin hỏi là ai đang bắt nạt ai hả?”