Giọng của Giang Dự rất lớn, lời nói cũng toàn những từ ngữ tục tĩu, rất khó nghe.
Nhìn Giang Dự vẫn còn chửi không ngừng, Giang Nguyệt phẫn nộ giơ tay lên, gần như không chút do dự tát một cái thật mạnh.
Tiếng tát rất thanh thúy, Giang Nguyệt dùng hết sức lực toàn thân, sau khi đánh xong, lòng bàn tay cô cũng tê dại theo: “Giang Dự, cậu chính là một thằng cặn bã!”
Giang Nguyệt tức giận đến mức suýt nữa đứng không vững, hốc mắt cũng đỏ lên, không thể khống chế được tâm trạng: “Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào, có phải tôi chết rồi cậu mới hài lòng đúng không?”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng bên cạnh đột nhiên sa sầm xuống.
Giang Dự bị tát đến ngây người, sau khi ý thức được Giang Nguyệt đã tát mình, anh ta lập tức xù lông:
“Chị... Mẹ nó khốn khiếp, chị dám đánh tôi?”
Anh ta tức giận điên cuồng vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi sợi dây, nhưng dây thừng trói rất chặt, anh ta ngọ nguậy trên mặt đất giống như một con giòi nhưng vẫn không thể nào thoát ra được.
Sau khi phát hiện làm cũng không có kết quả, anh ta nhổ nước bọt mạnh xuống đất: “Mẹ nó, tôi thấy chị sống quá thoải mái nên quên mất mình là kẻ giết người rồi!”
“Sao cha tôi lại chết? Chị mới là kẻ đáng chết. Tại sao chị không chết đi hả?”
Nhắc tới cha, hốc mắt Giang Nguyệt đỏ hoe, tầm mắt cũng mơ hồ.
Phải, tại sao người chết không phải là cô?
Cô nên bị những người đòi nợ đó đánh chết, chết rồi thì không cần phải duy trì hơi tàn trên đời này lâu như vậy!
Giang Nguyệt cắn chặt môi, mái tóc dài đã xõa ra, bồng bềnh nhưng lộn xộn, trông vô cùng chật vật.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đuôi mắt đỏ bừng của Giang Nguyệt, siết chặt nắm đấm, nhẹ nhàng nói: “Khóc cái gì, không phải có tôi giúp cô sao?”
Nói xong, anh rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống Giang Dự đang nằm trên mặt đất: “Lần này muốn bao nhiêu tiền?”
Nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng hào phóng, sắc mặt Giang Dự đổi thành dáng vẻ nịnh nọt ngay lập tức, nhếch miệng cười: “Vẫn là Tiêu tổng hào phóng, tôi biết Tiêu tổng thông minh hiểu chuyện mà.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi: “Nói một con số.”
Giang Dự không dám chậm trễ, vội vàng ân cần nói: “Ba tỷ, cho tôi ba tỷ!”
Hắn ta vừa nhếch miệng cười, vừa liếc Giang Nguyệt bên cạnh: “Chị tôi cam đoan sẽ hầu hạ anh thật thoải mái, anh yên tâm.”
Nghe Giang Dự nói vậy, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.
Cô giống như một món đồ thuộc về nhà họ Giang bọn họ.
“Nói như vậy nghĩa là cậu muốn bán chị cậu cho tôi sao?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói: “Giang Dự, tôi cũng không tùy tiện đưa tiền cho người khác.”
Giang Dự gật đầu như băm tỏi: “Sau này chị tôi là của anh, nếu chị ta dám chạy, tôi sẽ giúp anh bắt chị ta lại, đánh gãy chân chị ta!”
Đây là em trai cô sao?
Năm đó, để có thể cứu cả nhà họ trong biển lửa, cô không tiếc thân mình bò vào xe Tiêu Kỳ Nhiên, bàn điều kiện với anh, sau đó mới trả hết khoản nợ khổng lồ của cha.
Vốn dĩ Giang Nguyệt nghĩ rằng cho dù Giang Dự không biết ơn cô thì ít nhất cậu ta cũng sẽ quý trọng cuộc sống yên ổn mà cô đã hy sinh để mang lại.
Nhưng cậu ta lại coi chuyện này như một loại vốn liếng để chà đạp cô, hết lần này đến lần khác vũ nhục cô, nói cô là tiện nhân bán thân kiếm tiền.
Bây giờ, cậu ta lại công khai nói muốn bán cô cho Tiêu Kỳ Nhiên?
Thật là lố bịch!