Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi đi, chị Trần còn dặn dò với Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi, nói là buổi trưa sẽ không trở về ăn cơm, để hai người bọn họ tự mình ăn cơm trước.

Lên xe, chi Trần vừa mở điện thoại di động xem định vị của Đỗ Thời Minh gửi đến, vừa theo thói quen bắt đầu báo cáo và sắp xếp công việc:

“Trước đây Đỗ tổng có gửi trước cho chị một bản hợp đồng cùng với các đãi ngộ liên quan, chị đã giúp em tìm hiểu qua, không có vấn đề gì lớn, đãi ngộ cũng rất cao.”

“So với lúc trước thì sao?”

Chị Trần bật cười, cũng không giấu giếm cô: “Vậy thì vẫn không thể so sánh.”

Dù sao lúc trước Giang Nguyệt cũng đang ở thời kỳ đỉnh cao, là đối tượng được các ông chủ lớn cao cấp săn đón, tiền kiếm được trên thực tế nhiều gấp nhiều lần so với thù lao quay phim.

Nhưng hiện giờ đã là trạng thái nửa lui, nửa tàn, trên cơ bản lại không có hợp đồng hợp tác nào trên người.

Đợi đến sau khi ký hợp đồng với đoàn kịch nói, thì ngoại trừ phần lương cơ bản Đỗ Thời Minh qui định trong hợp đồng ra, nếu muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, phải dựa vào số lần diễn kịch và tham dự sự kiện.

“Nhưng mà cũng may đối phương cũng rất hào phóng, tỷ lệ chia cho em rất cao, hơn nữa bản thân thị trường ở Hoa Thành cũng không tệ lắm, nếu như sau này có thể đào tạo em trở thành trụ cột của đoàn kịch nói, tiềm lực tiếp theo cũng rất khả quan.”

Giang Nguyệt cười cười: “Em đã bước nửa bước vào giới tu sĩ lánh đời rồi, còn nói gì đến trụ với cột.”

Trên xe rất nhàm chán, chị Trần đang lướt xem tin tức của giới giải trí gần nhất, Giang Nguyệt cũng đang cúi đầu xem điện thoại di động.

Nhìn thấy tin tức tài chính, cái tên ‘Tiêu Kỳ Nhiên’ còn đặc biệt được dùng phông chữ lớn làm tiêu đề, Giang Nguyệt theo bản năng định mở ra xem nội dung.

Nhưng trước khi ngón tay chạm vào màn hình, đột nhiên dừng lại giữa không trung vài giây, trong nháy mắt bỗng dưng tỉnh táo lại.

Cô trượt tay sang trái, trực tiếp ấn vào nút [Xoá] màu đỏ.

Không liên quan gì đến cô cả.

Suốt thời gian sau đó, Giang Nguyệt không còn tâm trạng để xem cái gì cả, chỉ vô thức lướt qua mấy giao diện trên màn hình.

Chờ đến khi xe dừng lại.

Đỗ Thời Minh nói muốn mời Giang Nguyệt ăn cơm, đương nhiên địa điểm hẹn chính là ở khách sạn.

Đỗ Thời Minh đã ở cửa chờ Giang Nguyệt, thấy cô và chị Trần xuống xe, lập tức đi đến nghênh đón. Đỗ Thời Minh cười nói không chút khách khí như vậy, điều này ngược lại khiến Giang Nguyệt có chút câu nệ.

Đỗ Thời Minh lơ đễnh, chỉ cười ha hả, trong nụ cười còn mang theo chút áy náy: “Chuyện lúc trước, là do lúc đó tôi không đủ chu đáo, kính xin Giang tiểu thư thứ lỗi, đừng để ở trong lòng.”

“Đỗ tổng cũng chỉ là nghe theo người khác mà làm việc thôi, tôi hiểu mà.” Giang Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng nói một câu, ý trong lời nói không cần nói rõ cũng hiểu.

Cô không phải người có lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên cũng không có ý để bụng với hắn vì chuyện của lần trước.

Trong giới giải trí này chỉ đơn giản có như vậy, nhận tiền rồi làm việc, nghe người khác sai bảo, hôm nay có thể thấp hơn đối phương ba bốn bậc, nhưng ai biết ngày mai nói không chừng có thể vực dậy giẫm đối phương ở dưới chân.

Mọi chuyện đều chừa cho mình đường lui, ngày sau còn có ngày gặp lại.

“Giang tiểu thư, Thịnh tổng đang chờ cô.” Đỗ Thời Minh vừa dẫn Giang Nguyệt đi vào phòng, vừa nhắc nhở cô.

Giang Nguyệt ngẩn ra, tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.

Nếu ý muốn chiêu mộ cô vào đoàn kịch là của Thịnh Sóc Thành, vậy tất nhiên phải trực tiếp gặp mặt một lần.

Tuy nói trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng lòng bàn tay vẫn bắt đầu đổ mồ hôi.

Đỗ Thời Minh đẩy cửa ra, mời cô và chị Trần vào: “Mời hai vị.”

Giang Nguyệt bước vào.

Bầu không khí trong phòng rất thanh nhã, trong không khí có thoang thoảng mùi hương trà cùng hương hoa hòa quyện vào nhau.

Hương thơm thanh mát khiến cho dây thần kinh đang căng thẳng của Giang Nguyệt được thư giãn hơn rất nhiều.

“Chào Thịnh tổng.”

Thịnh Sóc Thành ngồi trên ghế chính, trước mặt có một bình trà đã được pha xong.


Dựa vào hơi nóng bốc lên từ chén trà có thể phán đoán ông ta hẳn là đã chờ ở đây một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK