“Tôi không phải loại người như vậy, cũng không có nghĩa là những tên đàn ông khác sẽ không như thế. Chuyện đời thâm sâu phức tạp, tôi nhắc nhở cô cẩn thận một chút.”
Một người phụ nữ xinh đẹp và hiểu chuyện như Giang Nguyệt thật sự là một con mồi mỹ miều trong mắt đàn ông.
“Vậy tôi cảm ơn tiền bối đã chỉ bảo.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, hiếm khi vui tươi có chút ngượng ngùng:
“Dù sao sau này tôi cũng sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, sẽ có người bảo vệ tôi.”
Ánh mắt của Lục Triển Ti khựng lại.
Anh ta sửng sốt vài giây, sau đó thản nhiên cười, giống như đã đoán được đáp án: “Là Tiêu tổng? Anh ta không phải là người mà cô nên dựa dẫm.”
“Cô cũng không nên…”
Lục Triển Ti muốn nói, cô cũng không nên là người như vậy.
“Không có gì là nên hay không nên.” Giọng điệu Giang Nguyệt nhẹ nhàng, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau Lục Triển Ti, thấy được một mảnh đỏ rực, dự đoán được là ai đó sắp tới.
“Anh Lục, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi cũng muốn nói với anh…”
Cô vốn có ý định rời đi nên ngắt từng chữ, nhẹ nhàng nói: “Không hiểu nỗi đau của người khác, thì tốt nhất đừng khuyên gì cả.”
Câu gốc là: ‘Đừng khuyên người khác sống tử tế.’
Nhưng cô không phải là không tử tế, cô chỉ làm những việc "không tử tế" trong mắt công chúng mà thôi.
“Còn nữa, người đó không phải là Tiêu tổng!”
Sẽ không bao giờ có thể!
…
Giang Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài, ở góc đường liền gặp phải Trần Tư Tề đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Lúc này, Giang Nguyệt mới làm bộ như vừa rồi không nhìn thấy anh nghe lén, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Nguyệt vừa nói vừa cười, đưa tay nhận lấy bó hoa hồng.
Đó là bó hoa hồng Corolla được vận chuyển bằng máy bay tới, nó tươi đến mức phía trên còn đọng lại những giọt sương mai, như thể nó vừa được hái xong liền được gói lại rồi đem tặng cho cô.
Tinh tế và dịu dàng.
Người trong đoàn làm phim còn chưa đi hết, bó hoa hồng đỏ rực kia thực sự rất bắt mắt, đã có người chú ý mà nhìn chằm chằm sang bên này.
“Lần trước tặng cô hoa hồng, cô không lấy. Lần này tôi nghĩ cô sẽ không chối từ tôi nữa.” Trần Tư Tề cười khẽ một tiếng, giọng điệu chắc nịch.
Giang Nguyệt cười, đôi vai run lên, ánh mắt lấp lánh, như thể rất hạnh phúc: “Cảm ơn anh. Sao anh biết tôi thích nó?”
“Không có phụ nữ nào là không thích nó cả.” Anh nhướng mày, giọng điệu ngang ngược.
Nhận được đáp án này, Giang Nguyệt lập tức bật cười.
Đây là cách để người giàu lấy lòng phụ nữ, không có gì khác ngoài hoa tươi, trang sức, quà tặng và những thứ tương tự.
Tóm lại, không có gì mà tiền không làm được.
Giống như theo đuổi những người phụ nữ khác, Giang Nguyệt cô cũng không khác họ là mấy.
Giang Nguyệt nhún vai, như thể không bị ảnh hưởng bởi câu trả lời của anh, nhẹ nhàng cười nói: “Đến chúc mừng bộ phim của tôi đóng máy sao?”