Giang Nguyệt cúi đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, vành tai cô đỏ lên, trầm mặc hồi lâu mới hỏi:
“Vì sao lại tặng hoa cho tôi?”
Đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên Thâm Thúy, môi mỏng khẽ nhếch lên, ôn nhu dỗ dành cô:
“Không phải hôm qua em đăng trạng thái hỏi ‘Ngày mai sẽ có hoa chứ?’ sao?”
Một loại cảm xúc quấn quanh ngực Giang Nguyệt. Giống như giờ khắc này cô mới chợt nhận ra Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn âm thầm chú ý đến cô.
Cẩn thận đến mức ngay cả cô cập nhật trạng thái gì cũng rất rõ ràng.
Câu nói trên tấm thiệp kia, thì ra thật sự là đang trả lời cô.
Bởi vì cô hỏi “Ngày mai sẽ có hoa chứ?” nên anh đã nghiêm túc phản hồi cô: “Hoa hồng có được không?”
Loại cảm giác này rất vi diệu. Thật giống như là tâm tư lơ đãng của mình, bị anh dốc lòng nhìn thấu, hơn nữa còn cẩn thận sắp xếp chúng cho cô.
“Vậy hai bó còn lại là ai tặng?” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ cau mày, chậm rãi giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò thôi.”
Đó chỉ là những lời vô tình của Giang Nguyệt, không ngờ anh lại nghiêm túc cho là thật, cô dở khóc dở cười đành phải nói thật:
“Không có hai bó khác, chỉ có một bó này.”
“Vậy bó hoa này sẽ làm thành bánh hoa, hay là dùng để ngâm chân?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi tiếp.
Giang Nguyệt bại trận: “Không làm gì cả, cứ cắm vào bình thôi.”
Câu trả lời này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng, anh nhìn cô thật sâu: “Nếu em thấy hoa hồng nhìn chán rồi, lần sau tôi có thể tặng loại hoa khác, chỉ cần em thích. ”
Giang Nguyệt nhìn anh, trong lòng biết bầu không khí hiện tại không thể lãng mạn hơn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu sát phong cảnh:
“Có phải con trai theo đuổi con gái đều là như vậy? Tặng hoa và nước hoa, hoặc là túi xách hàng hiệu?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời không hiểu ý tứ của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Em muốn nước hoa hay túi xách? Tôi bảo Tiết An đi mua ngay bây giờ.”
Hắn không giống như đang nói đùa, bộ dáng lấy điện thoại ra nhưng đã bị Giang Nguyệt nhanh chóng ngăn lại:
“Tôi không có ý này!”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc: “Vậy ý của em là gì?”
Anh nghiêm túc hỏi, nhưng Giang Nguyệt lại không biết trả lời thế nào, cô suy nghĩ một lúc mới nói:
“Bởi vì hầu hết con gái đều thích những thứ này nên tặng cũng không có gì sai, nhưng điều đó cũng thể hiện rằng anh chưa thật sự dụng tâm vào.”
Đúng vậy, Tiêu Kỳ Nhiên làm sao cần phải tốn tâm tư để làm hài lòng phụ nữ? Anh chỉ cần đứng ở nơi đó, đủ loại phụ nữ sẽ lao đến để anh thoải mái lựa chọn.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên kiên nhẫn nghe cô nói xong, cũng không có bởi vì cô cố tình gây sự mà mất kiên nhẫn, chỉ khẽ gật đầu:
“Vậy lần sau tôi sẽ nghĩ ra một số quà tặng mới mể hơn để làm hài lòng em nhé.”
Trời đất! Làm sao anh có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy?
Tai Giang Nguyệt nóng lên, rũ mi mắt xuống, đưa tay xoa xoa lỗ tai.
“Lạnh không?” Tiêu Kỳ Nhiên chú ý tới động tác của Giang Nguyệt, còn tưởng rằng cô bị gió lạnh thổi, trầm giọng nói:
“Mau trở về đi, đừng để bị cảm lạnh, lát nữa không phải còn có biểu diễn sao?”
Giang Nguyệt vẫn ôm bó hoa, bĩu môi, lại có chút không nỡ rời đi.
Thấy cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, cúi đầu cười cười, nửa ra lệnh nửa dỗ dành cô: “Lại đây.”
Giang Nguyệt ngoan ngoãn ôm hoa đi về phía hắn hai bước.
Một giây sau, cô đã bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm thật chặt.
“Ôm một chút, coi như là phần thưởng của tôi đứng chờ em trong gió lạnh lâu như vậy đi.”
Giang Nguyệt suýt chút nữa quên hô hấp, tim đập thình thịch, nhẹ giọng phàn nàn: “Sao có thể có người tự đòi khen thưởng hả?”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô cũng không có giãy dụa, để mặc cho anh ôm.