Nơi này quá vắng vẻ, Tiết An bắt đầu cảm thấy buồn chán: “Tiêu tổng, anh nói xem họ sẽ nói chuyện gì trên đó? Thịnh thiếu có tỏ tình với chị Giang Nguyệt không? Chị Giang Nguyệt có đồng ý không?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Anh cảm thấy rất nhàm chán nên không trả lời với Tiết An, chỉ cúi đầu tìm điếu thuốc trong túi.
“Tiêu tổng, bác sĩ nói tim anh bị tổn thương, hút thuốc sẽ làm tổn thương chức năng tim và phổi, cũng không có lợi cho việc khôi phục vết thương.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi không quan tâm.”
Tiết An nói thêm: “Nhưng chị Giang Nguyệt không thích mùi thuốc lá.”
Động tác của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, chần chờ móc tay ra khỏi túi áo, trong lòng bàn tay trống rỗng.
Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới nở nụ cười: “Cô ấy đâu phải không thích mùi thuốc lá, ngay cả tôi cô ấy cũng không thích mà.”
Tiết An nhìn ra được Tiêu Kỳ Nhiên gầy hơn trước.
Áo khoác của anh bị gió thổi bay, khuôn mặt trầm mặc, rất có cảm giác xa cách.
“Về thôi.”
Giọng điệu của anh ngắn gọn, bóng lưng xoay người rời đi trong vắng vẻ và cô đơn.
…
“Chuyện tôi kêu cậu điều tra tới đâu rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên trở lại phòng, cởi áo khoác rồi đặt trên lưng ghế, đưa tay cởi hai nút cổ áo, có lẽ vừa rồi vì gió nên giọng nói hơi khàn.
“Không tra được bất kỳ tin tức hữu ích gì, chỉ biết năm đó chị Giang Nguyệt được đăng ký hộ khẩu hơi muộn một chút.” Tiết An thành thật báo cáo.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu một cái, lại hỏi: “Đã tra ra bệnh viện năm đó cô ấy sinh ra chưa?”
“Tra được, là một bệnh viện phụ sản nhỏ trên phố Hỷ Lạc, con đường đó mười năm trước đã được cải tạo, bệnh viện cũng đã tháo dỡ, nhân viên y tế cũ cũng không liên lạc được.”
Phố Hỷ Lạc.
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lát: “Bây giờ Chu Ninh Vân ở đâu? Gửi địa chỉ cụ thể của bà ta cho tôi.”
Tiết An không hiểu suy nghĩ của ông chủ nhà mình: “Tiêu tổng, anh cảm thấy thân thế của chị Giang Nguyệt có vấn đề sao? Nhưng quê của chị Giang Nguyệt là phố Hỷ Lạc, bây giờ Chu Ninh Vân cũng trở về căn nhà cũ bên kia, điều đó chứng tỏ từ nhỏ chị Giang Nguyệt đã lớn lên ở đường Hỷ Lạc.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc anh ấy một cái: “Nhiều chuyện.”
Tiết An đành phải nghe lời câm miệng.
Khi Tiết An rời khỏi phòng, Tiêu Kỳ Nhiên nhéo mi tâm, tiện tay mở ngăn kéo tầng dưới cùng.
Vốn dĩ anh định xem lại tư liệu lúc trước về Giang Nguyệt, nghĩ có thể phát hiện chi tiết gì khác hay không, kết quả anh nhìn thấy chiếc USB mà Tiết An đã sửa chữa trước đó.
Lớp vỏ kim loại màu xanh lá rất nổi bật dưới ánh sáng.
Anh suy nghĩ một lúc rồi cắm nó vào máy tính.
Không có gì dư thừa trong USB, chỉ có một vài phút âm thanh, anh bấm hai lần vào nút Play.
Bởi vì không nghĩ tới nội dung bên trong trước, cho nên khi nghe được giọng nói quen thuộc, anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Đến nỗi sau khi nghe từng câu chữ trong đoạn ghi âm, cơn đau trong lồng ngực anh dâng lên dữ dội, hoàn toàn không cho phép anh tránh né.
“Hứa Ngôn Sâm, tôi cảm thấy mình xong rồi, tôi thật sự rất yêu anh ấy.”
Khoảnh khắc giọng nữ say rượu vang lên từ chiếc loa, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng, từng câu từng chữ sau giống như kim đâm dày đặc, đâm vào tim anh từng cái một.
“Trước khi gặp anh ấy, tôi tưởng cuộc đời mình đã đi đến hồi kết, nhưng giờ tôi đã có mục tiêu mới, tôi cảm thấy như mình có thể sống một lần nữa.”
“Thật ra anh ấy là một người rất cô đơn, tôi muốn ở bên anh ấy cả đời.”