Nhưng vấn to gan nói: Tiêu tống, tình cảm của ngài và chị Giang Nguyệt nhiều năm như vậy. Cho dù là hiện tại có chia tay thì sau này chị ấy thính thoảng cũng sẽ cảm kích lòng tốt của ngài, hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ đến mức…”
Cậu ta muốn nói hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ đến mức sứt đầu mẻ trán như vậy, vô cùng khó coi.
“Không cần phải cảm kích tỏi.” Tiêu Kỳ Nhiên nghe xong, chí nhíu đuôi mầt, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý châm chọc: “Còn không bằng đế cho cô ấy hận tỏi, hận đến mức muốn tỏi chết cũng được.“
Tiết An im lặng không nói nên lời.
Xong rồi, xong thật rồi, Tiêu tống điên rồi!
Cậu ta cũng không dám nói nữa, chỉ có thể yên lặng lái xe.
Lái được nửa đường, Tiết An mới nhận ra Tiêu Tống còn chưa nói là sẽ đi đâu.
“Trớ về Thụy Uyển đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhâm mầt lại, tùy ý mờ miệng nói, dường như cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra, như kiểu anh là người đứng ngoài cuộc tất cả chuyện này.
Xe đi qua một khúc cua, trên bảng quảng cáo vẩn treo hình ảnh quảng cáo trước đó của Giang Nguyệt.
Quyến rũ động lòng người, cảu hồn người khác.
Tiêu Kỳ Nhiên chí liếc mắt nhìn thoáng qua, cúi đầu nhếch môi cười nhạt một tiếng.
Cô nợ anh còn chưa trả hết, anh vì cô mà không tiếc gây ra sóng gió lớn như vậy, làm sao có thế để cho cô chạy trốn được?
Đừng nghĩ đến việc sẽ trốn thoát. Giang Nguyệt!
Mấy cảnh cuối cùng của bộ phim đều là cảnh hành động. Một cảnh quay cần phải quay từ rất nhiều góc độ.
Cho dù chí là cảnh quay bình thường thì sau khi quay xong, Giang Nguyệt cũng đã mệt đến kiệt sức.
Giang Nguyệt vừa trở về khách sạn, cả người liền mệt mỏi ngã xuống sò pha, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được, Tiếu Diệp thúc giục cỏ đi tắm nhiều lần, cô cũng chí có thể nâng một cánh tay lẽn lười biếng đáp lại.
“Chị Giang Nguyệt, chị mau đi tám đi, đợi nước lạnh rồi mới tắm, lần sau đến kỳ kinh nguyệt chị lại phải chịu đau đấy/’
Tiếu Diệp lấm bẩm, lồ tai Giang Nguyệt thật sự không khỏi thấy phiền, cô qua loa trả lời “Chị biết rồi”, rồi liền chống lên ghế sofa đứng dậy.
Đi được một nửa, cô bỗng nhiên dừng chân, không đầu không đuôi hỏi: ‘Tiếu Diệp, lần cuối chị đến kỳ kinh nguyệt là khi nào?”
Tiểu Diệp lật xem điện thoại di động, đếm từng ngày một, bỗng nhiên thốt lên: “Đã gần hai tháng rồi!”
Hai tháng!
Giang Nguyệt nuốt nước miếng một chút, trong lòng cô dần hình thành một loại dự cảm không tốt.
Cô nhớ lại khoảng thời gian này, cô thường vò cớ muốn nôn mửa, lúc ngủ cũng cũng nặng nề hơn bình thường rất nhiều, công việc quay phim bình thường cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi và mất sức…
Sắc mặt của Giang Nguyệt lập tức thay đối.
“Chị Giang Nguyệt, có phải chị không thích nghi được? Hay là gần đáy làm việc và nghỉ ngơi không đều?” Tiếu Diệp ngược lại không nghĩ đến những thứ khác, cấn thận phân tích cho Giang Nguyệt: “Cũng không thể là mang thai được đúng không?”
Hai chữ “mang thai” vừa mới thốt ra khỏi từ trong miệng Tiếu Diệp, trái tim Giang Nguyệt trớ nên căng thắng, nội tâm cỏ có một loại khủng hoảng nguyên thủy nhất, sống lưng cúa cỏ nhất thời xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Những lời vô tình của Tiểu Diệp, cùng với suy nghĩ vừa rồi trong đầu Giang Nguyệt vừa khéo lại trùng khớp.
“Mặc kệ nói như thế nào, kỳ kinh nguyệt bị trì hoãn lảu như vậy, hay là chúng ta đi khám thử đi.” Tiếu Diệp lắc lắc đầu, cầm điện thoại di động nói: “Chiều mai vừa vặn không phải quay phim, em giúp chị hẹn trước.”
Giang Nguyệt dừng một chút, cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi gật đầu:
“Được.”