Bà ta gần như không cần thời gian chuẩn bị, đi đến bên giường cầm tay Giang Nguyệt, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bà ta nặn ra nước mắt:
“Con gầy đi nhiều quá, có phải vết thương rất nghiêm trọng hay không?”
Ánh mắt Giang Nguyệt dừng trên bàn tay đang nắm lấy cô của bà ta, cô không chút do dự rút tay ra khỏi lòng bàn tay của bà ta.
“Đừng diễn nữa, bà không mệt sao?”
Giọng nói của Giang Nguyệt lạnh như băng, không cảm xúc: “Tiểu Diệp, đưa người phụ nữ này ra ngoài.”
“Tiểu Diệp, đưa người phụ nữ này ra ngoài.”
Trong giọng nói của Giang Nguyệt không có chút ấm áp, lạnh nhạt như đang đối xử với người xa lạ, ngay cả tên cũng không gọi, chỉ muốn đuổi Chu Ninh Vân đi.
Biếu cảm trên mặt Chu Ninh Vân cứng đờ, bà ta ngượng nghịu cười nói: “Nguyệt Nguyệt, mẹ con làm sao lại có thù qua đêm chứ, hơn nữa, lần này con bị thương nặng như vậy, mẹ nhất định phải giúp con đòi lại công bằng!”
Giang Nguyệt nhịn không được mà muốn cười.
Cô nằm viện cũng đã gần nửa tháng, Chu Ninh Vân luôn miệng nói đau lòng cho cô, vậy tại sao lại không chạy tới đây đầu tiên?
Diễn xuất cũng không biết diễn một cách trọn vẹn.
Cô ngồi thẳng người, vui vẻ nói: “Bà biết tại sao tôi bị thương không?”
“Còn có thế vì cái gì chứ, nhất định là do ông chủ kia của con hại, mẹ nghe nói hết rồi!” chu Ninh Vân một dáng vẻ cái gì cũng biết, khinh thường nói:
“Cậu ta để cho con gái mẹ bị thương nặng như vậy, mẹ không có khả năng sẽ tha cho cậu ta!”
Bà ta lại mềm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, trước đây đều do mẹ không tốt, mẹ bị ma quỷ mê hoặc, bây giờ mẹ nhận lỗi với con, con tha thứ cho mẹ, được không?”
Giang Nguyệt đã không còn kiên nhẩn tiếp tục nói chuyện với bà ta.
“Bởi vì bà cảm thấy tôi bị thương là do Tiêu Kỳ Nhiên, cho nên bà muốn mượn cơ hội này, đi tìm anh ấy đòi bồi thường, đúng không?”
Giang Nguyệt đã sớm nhìn thấu bộ mặt của Chu Ninh Vân, cò chỉ cảm thấy rất buồn cười:
“Từ lúc đi vào đến hiện tại, ngoại trừ hai giọt nước mắt giả tạo rơi lúc đầu, thì bà thậm chí còn không phát hiện, vừa rồi bà nắm bàn tay bị thương của tôi.”
“Bà luôn miệng nói muốn giúp tôi đòi lại công bằng, nhưng trên thực tế bà chỉ muốn vì bản thân mà kiếm thêm một khoản tiền mà thỏi.”
Chu Ninh Vân không nghĩtới sẽ bị vạch trần thẳng thắn như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hố.
Đó thật sự là những gì bà ta nghĩ.
Chu Ninh Vân nghiến răng nghiến lợi, bà ta còn muốn giải thích gì đó: “Nguyệt Nguyệt, thật ra mẹ chỉ muốn cuộc sống tốt hơn một chút…”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống: “Bây giờ bà có thể đi ra ngoài rồi, tạm biệt.”
Chu Ninh Vân đi ra khỏi phòng bệnh liền bắt đầu mắng, trong miệng bà ta không ngừng lấm bẩm, bà ta nói Giang Nguyệt là bạch nhãn lang, lại nói Giang Nguyệt đang giúp cho người ngoài, nhất thời bà ta không chú ý đường, đụng vào một chiếc xe lăn.
“Ôi chao, đau chết tôi rồi…” Chu Ninh Vân bị xe lăn đụng đến đau chân, thiếu chút nữa bà ta đã ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy một người phụ nữ quý phái đoan trang ngồi trên xe lăn.
“Bà không có mắt sao?” Chu Ninh Vân tức giận nói nói với đối phương:
“Lên xe lăn không biết nhìn đường sao, nhìn cái chân bị đụng phải của tôi này, đều bầm tím hết rồi!”
Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn, ánh mất bà chán ghét nhìn đối phương một cái.
Rõ ràng tuổi tác là tương đương nhau, nhưng bà ngửi thấy trên người Chu Ninh Vân toát ra mùi nghèo hèn, Tô Gia Lan không khỏi bịt mũi lại:
“Mùi hòi quá.”
Vệ sĩ bên cạnh lập tức đứng lên bảo vệ, giọng nói lạnh lùng: “Xin bà tránh ra, đừng chắn đường Tô phu nhân.”
Vốn Chu Ninh Vân còn muốn chửi rủa, nhưng khi bà ta nhìn thấy vệ sĩ cường tráng trước mặt, thì nhất thời bà ta có chút kinh hãi, bà ta xoay người muốn đi, thấp giọng lẩm bẩm:
“Thật xui xẻo, đều do con nghiệt chủng Giang Nguyệt kia, làm bà không lấy được tiền, còn dính đến một thân tanh tưởi!”
Giang Nguyệt? Con nghiệt chủng?