Giang Nguyệt chậm rãi thở ra một hơi: “Vậy thì hủy bỏ đi, cũng không có biện pháp nào khác.”
Hiện tại cô đã thuận lợi hủy hợp đồng với Giang San, trước mắt Tiêu Kỳ Nhiên bị chuyện của Tiêu gia quấn lấy, chắc chắn không rảnh bận tâm đến cô, phần hợp đồng này đối với cô mà nói cũng không có giá trị gì.
Hiện tại Trần Tư Tề chủ động đề nghị hủy bỏ, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Tư Tề nói: “Tuy rằng hôn nhân này không thể tiếp tục, nhưng có thể làm bạn bè, tôi có thể tiếp tục thực hiện ước định trước đó, để cho cô không bị Tiêu Kỳ Nhiên dây dưa nữa.”
Giang Nguyệt vừa định mở miệng nói không cần, Trần Tư Tề bỗng nhiên thấp giọng, giống như đang ám chỉ:
“Mấy ngày nay bên cạnh cô vẫn có người theo dõi, cô không nhận ra sao?”
Giang Nguyệt ngẩn người.
Cô hoàn toàn không biết!
“Từ lúc cô vừa đi ra khỏi đoàn kịch, đến bây giờ hai chúng ta ngồi cùng một chỗ ăn cơm, ít nhất có tổng cộng ba người theo dõi toàn bộ hành trình, quan sát nhất cử nhất động của cô.”
Lòng bàn tay Giang Nguyệt lập tức toát mồ hôi.
Cô trầm mặc một lúc, giọng nói bình tĩnh: “Làm sao tôi có thể tin những gì anh nói là sự thật.”
“Không tin cô chờ lát nữa bắt taxi trở về, bảo tài xế đi thêm mấy đường vòng, xem phía sau có ai đi theo hay không.”
Lúc Trần Tư Tề nói lời này, trong lời nói tràn ngập thâm ý.
...
Sau khi ăn cơm xong, Trần Tư Tề không đưa Giang Nguyệt về, bảo cô tự mình bắt taxi trở về, thuận tiện kiểm chứng những gì hắn vừa nói rốt cuộc là thật hay giả.
Giang Nguyệt làm theo.
Khi đi qua cùng một ngã tư lần thứ ba, người lái xe cuối cùng đã trở nên thiếu kiên nhẫn:
“Cô gái, cô đang muốn đi đâu vậy?”
Giang Nguyệt quay đầu lại, nhìn xe phía sau. Ở một khoảng cách không xa không gần, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một chiếc xe màu đen đi theo cô, cúi đầu như cam chịu.
Giang Nguyệt không hiểu.
Cô không hiểu vì sao Tiêu Kỳ Nhiên đã đang phải giải quyết nhiều việc mệt mỏi như vậy, vì sao vẫn còn muốn phái người theo dõi cô mọi lúc.
Giang Nguyệt hai tay che mặt, hít thở thật sâu. Nhưng ngực vẫn luôn không ngừng phập phồng, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.
Anh rõ ràng không yêu cô, nhưng cũng không muốn bỏ qua cho cô…
…
Lại trôi qua một tuần, đến ngày Giang Nguyệt biểu diễn vở kịch nói đầu tiên.
Nhân vật chính đầu tiên cô nhận được là nhân vật chính của "Hận Điệp", trong đó cô đóng vai một con bướm màu hóa thành một người phụ nữ nảy sinh tình yêu với con người. Nhưng đến cuối cùng vì số phận mà buộc phải tách ra, vô cùng bi kịch.
Lời thoại và động tác đã thuộc lòng, Giang Nguyệt không cần chuẩn bị gì, có thể lên sân khấu biểu diễn.
Hôm nay người xem kịch nói rất nhiều, dưới sân không còn chỗ trống. Các diễn viên khác đều cười nói Giang Nguyệt may mắn, lần đầu tiên diễn ra liền có nhiều khán giả đến cổ vũ như vậy, sau này khán giả chắc chắn sẽ tràn ngập sân khấu.
Giang Nguyệt nghe xong chỉ cười không nói.
Có rất nhiều người đến xem kịch, nhưng không nhiều người đến xem người diễn kịch.
Người trên sân khấu thay đổi từng đợt một, nhưng khán giả sẽ không vì một diễn viên nào đó không còn tiếp tục diễn mà không bao giờ xem kịch nữa.
Thế gian này, vốn luôn là như thế.
...
Buổi ra mắt rất thành công, lúc hạ màn, còn có không ít người vì nữ chính đã chết mà lau nước mắt.
Dưới sân khấu.
Tiết An ngồi bên cạnh tiến lại gần Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiêu tổng, nếu chúng ta còn không đi, sẽ không kịp giờ bay mất.”
Người đàn ông thờ ơ: “Biết rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy, rời đi.