Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảng thời gian này, cô đã thân thiết hơn với Lục Triển Ti. Giang Nguyệt mím cười đáp lại:

“Đợi mấy năm nữa, anh sẽ rất thích hợp đi tham gia vào các chương trình tạp kỹ chuyên khai sáng những cỏ gái mơ mộng đó.”

“Vậy tỏi luyện tập với cô trước đi ha.” Lục Trien Ti cười cười: “Nếu đã gọi tôi một tiếng tiền bối, vậy tôi sẽ giúp cô hết sức mình.”

Giang Nguyệt ngước mắt nhìn anh ta, chỉ thuận miệng nói ra một câu rất mơ hồ: “Tôi chỉ cảm thấy nghề này hiện tại nhìn không có chút tương lai gì cả. Hay chắc là do gần đây tôi quá mệt mỏi, có hơi đuối sức một chút.”

Ngoài miệng thì nói ra những lời chán nản, nhưng đôi mắt trong veo như nước của Giang Nguyệt vẩn sáng ngời, toát lên một tình yêu cùng quyến luyến tha thiết không thế che giấu đổi với nghề này.

“Là bởi vì cô không nhìn thấy tương lai của mình, hay là không nhìn thấy tương lai của nghề diễn viên? Ý kiến cá nhân không thể đại diện cho tất cả, cô có chút thiên vị rồi.”

Giang Nguyệt CƯỜỈ trừ: “Tôi chỉ cảm thấy dù bản thân có cố gắng đến thế nào cũng không lay chuyến được quyền lực của tiền bạc.”

Yếu đuối như một con kiến, cô dễ dàng bị nó bóp ngạt.

Ánh mắt Giang Nguyệt đang nhìn hai người dưới lầu kia dần dân thu lại, cô nhẹ nhàng trả lời, có chút thờ ơ:

“Đến đâu hay đến đó đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy.”

Câu trả lời như vậy thật sự mơ hồ, Lục Triển Ti cũng không quan tâm, củng chỉ coi như là cô gái nhỏ nhất thời mệt mỏl thuận miệng lấy lý do đế than trách.

Sự nghiệp và năng lực của Giang Nguyệt đều như ánh mặt trời ban trưa, cô lại còn rất trẻ, nếu bỏ cuộc lúc này thực sự là quá đáng tiếc.

Trở về thôi.” Giang Nguyệt mím mỏi cười với Lục Triển Ti, ánh mắt vẳn vô thức nhìn dưới lầu.

Hai người đi dọc hành lang, lại trờ về căn phòng vừa rồi.

Tân Di Di kéo Đàm Di Tỏng, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thản hình mập mạp. Bọn họ hoàn toàn không biết mình vừa bị Giang Nguyệt nhìn thấy, vần tươi cười rạng rỡ:

“Chú Đàm, tối nay chúng ta sẽ đi đâu?”

Đàm Di Tông là người có chức vụ xếp thứ ba của tập đoàn Tiẻu thị, òng ta có quyền có thế, và cũng đã sớm có gia đình.

Vợ ông ta là người đả cùng òng vất vả những năm tháng đầu đời, nhưng bây glờ bà ấy đã già nua, không thế so sánh với Tân Di Di – một cỏ gái trẻ ở tuổi đôi mươi.

“Đi Khải Tước đi, em không thích giường ở đó sao?” Đàm Di Tông cười đến nỗi các nếp nhăn trẽn khuôn mặt đều thu về một chồ, ỏm Tân Di Di vào trong lòng: “ở đó đều cỏ đầy đủ theo sở thích của chúng ta ”

Hai người ỏm nhau rời khỏi nhà hàng. Trước khi lẽn xe, Tân Di Di đột nhiên nhìn thoáng qua mấy chiếc xe dài màu đen đang đồ cách đó không xa, hình như là của đoàn làm phim.

“Gần đây bẽn bờ sông này đang quay phim, rất náo nhiệt, chẳng giống ngày thường” Đàm Di Tông cũng đế ý tới, giọng điệu ngạo mạn: “Nếu em muốn loại tài nguyên như thế, tôi sẽ giúp em có được.”

Tân Di Di chỉ gật đầu đáp lại, nhưng vẫn không thế không quay đầu nhìn lại.

Nhìn một chút thì không sao cả, nhưng đúng lúc cô lại nhìn thấy cửa tầng hai mớ ra, một đám người náo nhiệt đi ra ngoài.

Mặc dù người phụ nữ đi theo cuối đám đòng cúi đầu, nhưng người ta khó có thế không chú ý đến.

Trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nhưng cũng có thế nhận ra khuôn mặt của cô cực kỳ xinh đẹp, một bộ váy dài màu đen, đôi mỏi chúm chím quyến rũ, sống lưng thắng tằp, toát ra khí chất lạnh lùng khó gần.

Nếu không phải là Giang Nguyệt thì chắng thế là ai khác được nữa.

Không biết có phải nhận ra điều gì đó hay không, Giang Nguyệt cũng ngấng đầu nhìn lướt qua hướng của Tân Di Di, đúng lúc đụng phải ánh mẳt của cô ta.

Cái nhìn kia nhàn nhạt không chút dao động, nhưng vẳn khiến cho người ta vô thức cảm thấy lạnh.

Tân Di Di sợ đến mức bước chân dừng lại, cúi đầu như chột dạ, giọng nói ngập ngừng: “Chú Đàm, chúng ta đi nhanh đi.”

Nhìn Tân Di Di rụt rè như vậy, Đàm Di Tông không khỏi tò mò, lấy tay nhéo nhéo hai má cô ta: “Em là đang sợ ai đến mức ra nông nỗi này hả?”

“Giang Nguyệt ờ lầu hai, cô ấy nhìn thấy em rồi.” Đàm Di Tông biết Tiẽu gia, cũng biết quan hệ giữa mấy người này, Tân Di Di nhỏ giọng nói:

“Em sợ cỏ ta sẽ nói chuyện này cho Tiêu Kỳ Nhiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK