“Ôi chao, nhóc con chỉ ăn một chút như vậy thôi à?” Một giây trước Trình Nghênh Xuân còn đang nghiêm nghị, nhưng khi đối mặt với Giang Nguyệt, khuôn mặt bà lập tức tươi cười rạng rỡ:
“Ăn nhiều một chút, mập chút mới khỏe mạnh.”
Nói xong, bà gắp một miếng tôm vào chén Giang Nguyệt.
“Anh thì đừng ăn, lớn tuổi rồi ăn ít mới tốt cho gan.” Trình Nghênh Xuân thu đũa lại, lạnh lùng bổ sung một câu.
Thịnh Sóc Thành: “...”
Phân biệt đối xử là gì?
Đây chính là phân biệt đối xử!
Giang Nguyệt căn bản không dám ngẩng đầu, nói một tiếng “Cảm ơn bà”, rồi lại cúi đầu buồn bực ăn cơm tiếp.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Thịnh Sóc Thành lấy một điếu thuốc ra châm lửa, Trình Nghênh Xuân liếc mắt nhìn sang, Thịnh Sóc Thành lập tức dập tắt điếu thuốc.
Giang Nguyệt muốn cười. Nhưng cô không dám cười.
Nói thêm với lão phu nhân vài câu thì cũng đến lúc sắp phải rời đi, Giang Nguyệt cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể được giải thoát.
Không ngờ lúc này Trình Nghênh Xuân lại lên tiếng: “Buổi tối không an toàn, anh tiễn con bé về đi.”
Giang Nguyệt lắc đầu như trống lắc: “Không cần đâu bà, ở đây cách nhà cháu cũng gần lắm. Cháu bắt taxi vài phút là đến...”
Thịnh Sóc Thành hời hợt mở miệng: “Đúng lúc tôi cũng muốn về, thuận đường.”
Giang Nguyệt: “... Cảm ơn, Thịnh tổng.”
Lúc thay giày ở cửa chính, trong lòng Giang Nguyệt còn đang suy nghĩ đến tỷ lệ đêm nay Thịnh Sóc Thành muốn diệt khẩu cô là bao nhiêu phần trăm.
Trình Nghênh Xuân đi tới, cười tủm tỉm nói: “Nguyệt Nguyệt, sau khi về đến nhà thì gọi điện thoại cho bà báo bình an nhé.”
Giang Nguyệt nghe vậy thì liền cảm giác giống như được uống một viên thuốc an thần, suýt chút nữa đã rơi nước mắt:
“Vâng ạ, cháu về an toàn đến nhà nhất định sẽ gọi cho bà.”
Nói xong, cô không quên liếc nhìn Thịnh Sóc Thành một cách dè chừng.
Thịnh Sóc Thành gần như không cười nổi.
Sau khi lên xe, Giang Nguyệt rõ ràng còn căng thẳng và cảnh giác hơn lúc Thịnh Sóc Thành dẫn cô đi gặp Trình Nghênh Xuân trước đó, hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không hề di chuyển.
Thịnh Sóc Thành nhìn trạng thái cảnh giác của Giang Nguyệt, nhịn cười mở miệng: “Hình như cô còn sợ tôi hơn lần trước, cô đang sợ cái gì vậy?”
“Vẫn là sợ ngài bán tôi.” Giang Nguyệt vẫn trả lời như trước.
Lần trước không phải, lần này thì chưa chắc nha.
Cả ngày hôm nay Thịnh Sóc Thành nghe đám cấp dưới ở Thịnh Thế báo cáo tiến độ công việc trong ngày, lúc này mới cảm thấy thả lỏng một chút, nói một cách lạnh lùng:
“Nếu đã biết không thể đắc tội với tôi thì sao lại không nghĩ tới hậu quả khi nói những lời cay nghiệt đó?”
Giang Nguyệt biết nhất định Thịnh Sóc Thành sẽ không xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô cam chịu nhắm mắt lại, chuyển tầm mắt từ kính cửa sổ vào trong xe, bất lực thở dài:
“Con người luôn có những lúc bốc đồng”.
“Cho nên, nhất định phải trả giá cho sự bốc đồng.” Thịnh Sóc Thành không đổi sắc nói.
Đương nhiên Giang Nguyệt nghe hiểu.
Cô mím môi, hai tay dần siết chặt lại, im lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng của Thịnh Sóc Thành.
Muốn chém muốn giết như thế nào thì cứ tới đi, cô chuẩn bị hết rồi.
“Gần đây sao cô không tới đoàn kịch nói?” Đợi một lúc lâu, Giang Nguyệt không nghĩ tới Thịnh Sóc Thành lại sẽ nói câu này: “Tôi nghe người phụ trách đoàn kịch nói hai tuần rồi cô vắng mặt không có lý do?”
Ông đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi cảm thấy chắc chắn ngài sẽ sa thải tôi.”