Đêm khuya, Giang Nguyệt đang ngủ mơ mơ màng màng.
Đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên khiến cô bừng tỉnh.
Là tiếng đóng cửa rất lớn.
“Ai đó?”
Giang Nguyệt hô một tiếng, bên ngoài lại không có tiếng đáp lại.
Thụy Uyển là khu nhà giàu, mặc dù hệ thống an ninh rất tốt, nhưng cũng không loại trừ khả năng có kẻ trộm vào trộm cắp.
Giang Nguyệt cẩn thận đi xuống giường, cô không dám bật đèn, sợ kinh động người đã tiến vào.
Trong phòng không có vũ khí phòng thân, cô chỉ có thể từ trong tủ quần áo lấy ra một cái móc treo quần áo bằng gỗ, sau đó lặng lẽ đi tới cửa phòng ngủ.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đến gần, dừng ngay trước cửa phòng mình.
Tim Giang Nguyệt đập kịch liệt, gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Ngay khi cửa phòng từ bên ngoài mở ra, Giang Nguyệt đồng thời giơ móc áo trong tay lên. Ánh mắt trong nháy mắt sắc bén, dùng sức vung tới!
Tuy rằng đối phương phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không thoát được một đòn, chiếc móc áo vẫn đập mạnh vào cánh tay người đàn ông.
“Ưm!”
Tiêu Kỳ Nhiên bị đau, nhịn không được hít sâu một hơi. Sắc mặt lạnh lùng nhìn cô, ngữ khí không tốt lắm:
“Buổi tối không ngủ, còn cố ý mai phục tôi?”
Giang Nguyệt trầm mặc vài giây, chậm rãi giải thích: “Tôi tưởng là trong nhà có kẻ trộm. ”
“Kẻ trộm?” Tiêu Kỳ Nhiên lặp lại hai chữ này, không thèm để ý cười cười:
“Cô cho rằng đây vẫn là căn nhà rách nát trước kia của cô sao? Cứ năm, ba ngày liền có người tới cửa đòi nợ?”
Hắn thản nhiên nói, nhưng con ngươi của Giang Nguyệt lại khẽ run lên.
Đó là những ngày đen tối và tủi nhục nhất đối với Giang Nguyệt. Đã lâu đến nỗi cô gần như quên mất.
Nhưng mỗi khi nhắc tới, cô đều có thể nhớ tới những ngày đêm sợ hãi bất an kia, đôi chân luôn sẵn sàng chạy trốn của mình.
Không thể nào quên.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Giang Nguyệt vừa mới tỉnh dậy, hơn nữa vừa rồi bị dọa sợ, thanh âm của cô khàn khàn, lộ ra chút mệt mỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt trêu đùa: “Giang Nguyệt, cô bây giờ càng ngày càng nóng nảy rồi. Thật sự định nhờ Tống Du giúp cô trả tiền sao?”
Giang Nguyệt mím môi ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Giọng cô lạnh lùng, rõ ràng phân rõ khoảng cách với anh.
Tiêu Kỳ Nhiên đi đến ghế sô pha, hỏi một câu: “Cô không tò mò vì sao tôi lại đóng băng thẻ ngân hàng của Giang Dự à?”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không tò mò.”
Số tiền trong thẻ Giang Dự hầu như đều là Tiêu Kỳ Nhiên chuyển vào. Anh ta muốn làm gì thì làm, cô thực sự không có tư cách chất vấn anh.
Vẻ mặt bình tĩnh của cô khiến Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, trầm giọng nói: “Vậy tôi rất tò mò nha. Tại sao cô không nghe theo sự sắp xếp bộ phận quan hệ công chúng của Giang San, phối hợp giúp Tần Di Di thanh minh?”
Giang Nguyệt đứng ở tại chỗ, buồn ngủ tản đi vài phần, lúc này đầu óc trở nên vô cùng minh mẫn.
Hóa ra là vì cô không ngoan ngoãn giúp đỡ Tần Di Di, cho nên hắn vì trừng phạt cô, mới đóng băng tài khoản của Giang Dự?
Thật đúng là đánh rắn đánh bảy tấc mà.
Giang Nguyệt nâng mí mắt lên, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không phải còn có anh giúp cô ấy giải quyết sao?”
Đôi mắt đen láy của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô, nhìn thần sắc bình tĩnh tự nhiên của cô, đầu lưỡi anh phiền não liếm nhẹ qua răng, cũng không cùng cô dây dưa đề tài này nữa. Hắn lại phun ra một câu:
“Ảnh chụp rốt cuộc cũng bỏ đi?”
Hắn nói, hẳn là ảnh chụp trong khung ảnh trước đó đặt ở tủ giày ở lối vào.
Lúc trước là cô yêu cầu đặt ở nơi đó, nói là để sau này cô có thể nhìn thấy nó ngay khi bước vào cửa.
Thần sắc Giang Nguyệt trấn định, nhẹ giọng nói:”Đáng lẽ phải vứt đi từ lâu rồi.”
Phải, đáng lẽ cô phải ném nó đi từ lâu rồi!
Con ngươi Tiêu Kỳ Nhiên khẽ động, lông mày càng ngày càng chau lại, mặt mũi lạnh hơn:
“Nếu đã biết sớm nên vứt đi, lúc trước vì sao còn xem nó như bảo bối để ở đó nhiều năm như vậy?”
Giang Nguyệt rũ mắt, không nói gì. Chỉ coi như đó là trò cười của cô đi. Một trò tiêu khiển nhàm chán!
…
Sáng hôm sau, Giang Nguyệt trở về Giang San một chuyến để lấy đồ.
Nhưng vừa bước chân vào cửa công ty, liền nhận ra bầu không khí không thích hợp.
Mọi nhân viên trong công ty đều nhìn Giang Nguyệt với một ánh mắt kỳ lạ.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, bước thẳng vào phòng nghỉ của mình.
Trước khi Giang Nguyệt đóng cửa, bỗng nhiên có một người thanh âm không lớn không nhỏ nói một câu:
“Chậc, còn giả bộ thanh cao cái gì? Chỉ là một người nợ nần chồng chất không trả nổi thôi, có gì cao quý?”
Giang Nguyệt dựa vào phía sau cửa, vừa nghe thấy những lời này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, lòng bàn tay phát lạnh.
Ở Giang San nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói với ai về chuyện gia đình mình. Người duy nhất trong công ty biết được tình huống của cô, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên.
Ngay cả chị Trần cũng chỉ biết trong nhà cô có chút đặc biệt, nhưng cũng không biết chính xác nó là gì.
Mà câu nói vừa rồi của người kia, dễ dàng vạch trần ngụy trang yếu ớt và không chịu nổi nhất của nàng.
Giang Nguyệt lấy đồ xong, lúc từ trong phòng nghỉ đi ra, ánh mắt những người đó nhìn cô càng thêm đặc biệt, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Giang Nguyệt mím môi, nâng cằm lên cao, lưng cũng thẳng tắp, khí chất vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, làm cho người ta khó có thể tiếp cận.
Nó tạo ra ảo tưởng rằng những sự thật đó chỉ là tin đồn mà thôi.
Cô vẫn là Giang Nguyệt cao ngạo kia. Giang Nguyệt khiến người khác chỉ có thể xa xa ngắm nhìn.
Đúng lúc này, Tần Di Di đột nhiên bước từng bước nhỏ chạy tới, đứng ở trước mặt cô:
“Chị Giang Nguyệt, chờ một chút ạ.”
Giang Nguyệt nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu không chút ấm áp:
“Chuyện gì?”
Nhìn thấy Giang Nguyệt vẫn lạnh lùng như trước, Tần Di Di khó chịu siết chặt ngón tay, vẫn cố gắng hào phóng lộ ra tươi cười:
“Chị Giang Nguyệt, từ ngày hôm qua sau khi biết chuyện trong nhà chị, em vẫn luôn suy nghĩ làm sao có thể giúp chị.”
Trong lòng Giang Nguyệt chìm xuống, dự cảm không tốt chậm rãi dâng lên, cô cố gắng trấn định hỏi:
“Giúp tôi cái gì?”
“Hôm qua em đã hỏi A Nhiên, anh ấy nói em trai chị nợ rất nhiều tiền. Nếu không sớm trả lại, cậu ấy sẽ phải ngồi tù.”
Thanh âm của Tần Di Di không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho mọi người nghe được:
“Chị Giang Nguyệt dù sao cũng là một thành viên của Giang San. Cho nên em nghĩ là, có nên tổ chức quyên góp nội bộ để mọi người quyên góp tiền giúp đỡ chị không? Giúp chị…”
“Tôi có từng nói là tôi cần giúp đỡ không?”
Không đợi Tần Di Di nói xong, đầu Giang Nguyệt đã như muốn nổ tung, nhịn không được mà quát:
“Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô?”
Sắc mặt của Giang Nguyệt rất kém, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ lần đầu tiên nhuốm màu tức giận rõ ràng:
“Cô dựa vào cái gì tự mình quyết định, can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi hả?”
Bị cô mắng như vậy, Tần Di Di lập tức thất thần, ngơ ngác nhìn cô. Chỉ mất vài giây, ánh mắt cô nàng từ bối rối ban đầu đã chuyển thành rưng rưng:
“Thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt. Em và A Nhiên chỉ là muốn giúp chị mà thôi…”
Tần Di Di ủy khuất cúi đầu, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Cô ta vừa khóc, ánh mắt của những người xung quanh càng quái dị hơn.
Giang Nguyệt trong lòng phiền não không chịu nổi, sắc mặt lạnh lùng lướt qua Tần Di Di, thậm chí không thèm cho cô ta bậc thang để đi xuống. Để mặc cô ta lúng túng đứng đó.
Chờ đến khi Giang Nguyệt tìm được Tiêu Kỳ Nhiên, sắc mặt hắn ta vẫn lạnh nhạt như cũ. Hắn hỏi Giang Nguyệt:
“Tìm tôi có chuyện gì?”