Tiêu Kỳ Nhiên trả lời nghi vấn trong lòng cô, trầm giọng nói:
“Vừa rồi tôi cũng đổ mồ hôi, cùng nhau tắm đi.”
Giang Nguyệt: ...
Được rồi, dù sao cũng không phải cô phải dỗ dành Tần Di Di, có ra sao thì cô cũng mặc kệ.
Kỹ thuật của Tiêu Kỳ Nhiên không tệ, trên phương diện này lại cũng rất dịu dàng với cô. Vậy cứ coi như hắn ta là một tên trai bao có diện mạo tốt, dáng người tốt đi.
Nhưng cô không ngờ, thể lực của tên trai bao này vượt quá tưởng tượng của cô.
Mãi đến mười hai giờ, hắn ta vẫn chưa dừng lại, thậm chí còn dùng cánh tay cường tráng bế cô lên, ôm cô đến bên cạnh cửa sổ.
Lúc này, kim giây chỉ đến đúng mười hai giờ.
Trong nháy mắt, đủ loại pháo hoa bay lên trời, sáng rực rỡ trong đêm, gần như thắp sáng cả căn phòng.
Cũng chiếu sáng màn kiều diễm của hai người.
Giang Nguyệt thở hổn hển, quay mặt đi: “Đừng... Người bên ngoài có thể nhìn thấy…”
Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, đầy màu sắc, khuôn mặt của Giang Nguyệt càng xinh đẹp và quyến rũ.
Giống như một quả táo đỏ mọng khiến người ta không thể không muốn cắn một miếng.
“Nhìn không thấy, đây là là kính hai mặt.” Tiêu Kỳ Nhiên cắn nhẹ trên vành tai cô, hô hấp nặng nề:
“Thích xem pháo hoa đúng không? Nó dành riêng cho em đó.”
Đồng tử Giang Nguyệt trong nháy mắt giãn ra, cô còn chưa kịp nói chuyện, động tác của người đàn ông đột nhiên tăng tốc. Ý thức của Giang Nguyệt lập tức trở nên mơ hồ, nói không ra lời, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trong cổ họng.
Cuối cùng, đến khi Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy thỏa mãn mới ôm cô ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ. Trong đầu Giang Nguyệt vẫn còn ghi nhớ câu nói kia.
Pháo hoa này dành riêng cho cô sao?
Giang Nguyệt ngủ rất nông.
Khi trời sáng, cô cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, từ từ mở mí mắt, trong bóng tối, cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang chậm rãi mặc quần áo.
Các ngón tay của anh ấy có khớp nối rõ ràng, thon dài lập thể, giống như bàn tay của một nghệ sĩ dương cầm.
Khi anh cài cúc áo, mu bàn tay lộ ra gân xanh mơ hồ, rất có mỹ cảm cấm dục.
Giống như hai người vẫn đang ở chung với nhau.
Giang Nguyệt có chút hoảng hốt, quên mất mình đang ở Hoa Thành, ngẩn người gọi tên hắn: “Tiêu Kỳ Nhiên…”
Người đàn ông đang mặc quần áo ở cuối giường dừng lại, chậm rãi xoay người.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, rơi vào trên mặt cô.
“Dậy sớm vậy.”
Làn da Giang Nguyệt trắng nõn, màu môi hồng nhuận sáng bóng, tóc dài tùy ý xõa ra sau lưng, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ có chút mông lung.
Đây tuyệt đối là nhan sắc của nữ thần.
Giang Nguyệt dụi dụi mắt, chống nửa người dậy, uể oải dựa vào đầu giường, ánh mắt quyến rũ mê ly: “Anh đi đâu vậy?”
Tối hôm qua cô kêu cả đêm, hiện tại lên tiếng còn có chút dục vọng chưa tan, âm thanh khàn khàn.
Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên bình thản: “Đi tìm Di Di.”
Đầu ngón tay Giang Nguyệt cứng đờ.