“Nếu chị gặp bất kỳ mối nguy hiểm nào ở châu Âu, nó có thể cứu mạng chị.”
Nói tới đây, Tĩnh Nghi không khỏi tò mò: “Chị Giang Nguyệt, sợi dây này là Tiêu tổng tặng chị sao? Anh ấy thật là hào phóng quá đi.”
Giang Nguyệt lạnh nhạt cười một tiếng, giọng điệu tràn ngập sự chế giễu, đùa cợt:
“Tuy nói là bảo vật vô giá nhưng cũng có thể xem là không đáng một xu mà.”
Cô đi đến chỗ Tĩnh Nghi, lấy chiếc vòng cổ trong tay Tĩnh Nghi, đặt nó trên bàn trà:
“Đừng vì giá trị của thế giới bên ngoài cung cấp cho nó mà xem nó như thứ cao quý không thể đạt được.”
“Giá trị bên ngoài càng khoa trương thì bản chất bên trong của nó, có khi lại càng không đáng một xu.”
Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp liếc nhau, trong lòng hai người bọn họ đều yên lặng, âm thầm ủng hộ tư tưởng này của Giang Nguyệt, cùng lúc giơ ngón tay cái lên tán thưởng Giang Nguyệt.
Có thể coi tiền bạc như cỏ rác trên đất như vậy, không hổ danh là chị Giang Nguyệt.
Chờ Giang Nguyệt trở về phòng ngủ, Tiểu Diệp đi giúp Tĩnh Nghi quét dọn vệ sinh.
Chị Trần suy nghĩ một chút, sau đó liền đi đến, cẩn thận cất chiếc vòng cổ thay cho Giang Nguyệt.
Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy vòng cổ này, chị Trần đã có chút mơ hồ nhận định được lai lịch không tầm thường của nó.
Hôm nay lại nghe Tĩnh Nghi nói như vậy, suy nghĩ trong lòng chị Trần càng thêm chắc chắn.
Có lẽ, những hành động khó hiểu của Tiêu tổng hiện tại, trong tương lai nhất định sẽ có một đáp án thích hợp.
…
Từ sau khi Tô Gia Lan rời khỏi Giang San, Tần Di Di vẫn luôn không yên lòng.
Sau khi ăn xong bữa tối, lúc Tiêu Kỳ Nhiên muốn đưa Tần Di Di trở về, rốt cuộc cô ta đã không còn kiên nhẫn nỗi nữa.
Tần Di Di đứng tại chỗ rũ mắt xuống, u sầu nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“A Nhiên.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Tần Di Di.
Tần Di Di nhéo nhéo ngón tay, đi đến đứng trước mặt anh: “A Nhiên, em muốn hỏi anh một chuyện. ”
“Em hỏi đi.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp lại một tiếng, anh theo thói quen lấy ra một điếu thuốc từ trong túi.
Vẻ mặt Tần Di Di ủy khuất: “Em muốn hỏi về cái vòng cổ kia một chút.”
Động tác châm thuốc của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại.
“Hỏi cái này làm gì?” Giọng điệu của anh vẫn không có chút thay đổi.
Tần Di Di kéo ống tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên, nhẹ nhàng lắc lắc hai cái:
“Thật ra em vẫn ngại không dám nói điều này với anh, nhưng em thật sự rất thích chiếc vòng cổ đó.”