Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Nguyệt lại nói những lời đó với anh, tại sao cô lại nói rằng không có đối phương, hai người đều có thể sống tốt hơn một chút.
Cô không muốn anh khó xử, không muốn anh bị chỉ trích hay gặp rắc rối, cô không muốn nhìn thấy anh bị thương.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô, rồi CƯỜI một tiếng: “Mẹ tôi vẫn luôn là người trói buộc đạo đức như vậy, xin lỗi em.”
Anh nắm lấy tay cô, thấy hơi lạnh, vì vậy anh đút tay cỏ vào túi áo khoác, che lại: “Bà ấy cũng nói những điều tương tự với tôi.”
“Bác ấy cũng sẽ trói buộc đạo đức anh sao?”
“Bà ấy nói rằng, tôi là con trai duy nhất của bà ấy, là chỗ dựa duy nhất, để cho tôi đừng đưa ra những quyết định sai lầm, trở lại con đường đúng đắn càng sớm càng tốt, kết hôn sinh con cùng với một nhà môn đăng hộ đối.”
“Vậy…”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy vẻ do dự trên mặt cô, bàn tay trong túi hơi nắm chặt lại, truyền sức mạnh và hơi ấm cho cô:
“Tôi đã nói rằng tôi có thể làm theo những gì bà ấy nói, kết hôn với một người phụ nữ phù hợp, có được một cuộc hôn nhân thùng rỗng kêu to như bà ấy. Nhưng như vậy, tôi sẽ sống như một cái xác không hồn, chỉ hoà hợp ở bên ngoài, nhưng trên thực tế trong tim tôi vẫn luôn chất chứa một người phụ nữ khác, từ đó trải qua một đời hiu quạnh trống rỗng.”
Giang Nguyệt giật mình, cô kinh ngạc nhìn anh, cô không thể tin được anh lại nói như vậy với Tô Gia Lan.
Anh đã hạ quyết tâm, cho nên anh mới tuyên án một cách quyết tuyệt cuộc đời mình như thế.
Hiu quạnh mà trống rỗng.
Từ đó về sau vào ban đêm, anh đều sẽ nhớ một người mà không thể ở bên nhau.
Cho đến lúc già, cho đến khi chết.
Nghĩ đến anh sẽ sống cuộc sống như vậy, trở thành một con rối không có máu thịt, Giang Nguyệt cảm thấy đau lòng, cô ôm lấy anh: “Em không muốn anh trở thành người như vậy.”
“Cái này quyết định bởi em.” Anh đưa tay ôm lấy lưng cô, giọng nói dịu dàng:
“Là do em quyết định, tôi có phải sống một cuộc sống như vậy hay không.”
Giang Nguyệt cười to trong vòng tay anh, tiếng cười vô cùng trong trẻo: “cái này có tính là anh đang trói buộc đạo đức với em hay không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười tủm tỉm hôn lên khóe miệng cô: “BỊ em phát hiện rồi.”
Chợ cách khách sạn của họ không xa, Giang Nguyệt có hứng thú đi dạo về với anh, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường.
Hơi thở của hai người không nhanh không chậm, trước mặt cỏ một đám khí trắng.
“Rất nhiều người nói Lyon là một thành phố’ nhàm chán, đặc biệt là vào mùa đông.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói: “ở đây thường mưa vào mùa đông, bầu trời chủ yếu là màu xám.”
“Làm sao có thế chứ?” Giang Nguyệt cười nói: “Em nghĩ thành phố này rất đẹp, đặc biệt là vào mùa đông.”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cò.
“Em chưa bao giờ nghĩ rằng mùa đông lại ấm áp như vậy.” Cô nghiêng đầu mỉm cười với anh:
“Có lẽ là vì anh, kế từ bây giờ mỗi một mùa đông, em đều sẽ nghĩ đến mùa đông ở Lyon.”
“Bởi vì, là mùa đông ở cùng với anh.”
Lúc này, trái tim Tiêu Kỳ Nhiên dường như bị một cơn gió dữ dội cuốn sạch, giống như một cơn mưa lớn như trút nước, cuối cùng sóng êm biển lặng.
Lời thú nhận ẩn dụ này khiến tim anh đập mạnh đến nổi ngực anh bắt đầu đau nhức, thậm chí rất khó thớ, anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Anh nâng mặt cỏ lên, hôn cô một cách trang trọng.
Như là hỏn vị thần linh trong tim anh vậy.
Trong bóng tối cách đó không xa, Tiếu Diệp bĩu môi, vừa cầm máy ảnh vừa run cầm cập:
“Đây vẫn là tôi… Lần đầu tiên tôi làm papartamlinh247i… Bí mật chụp ảnh, công việc này thực sự không phải dễ làm.”
Nửa giờ trước, Tiêu Kỳ Nhiên đã sắp xếp một nhiệm vụ cho Lâm Thời, để Trần Thư sắp xếp mấy người giám sát toàn bộ quá trình của họ, chủ yếu là chụp ảnh họ đi dạo cùng nhau.
Lúc Tiếu Diệp còn đang mơ màng, trong lòng chị Trâm đã đoán được điều gì đó, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Tình yêu của anh sẽ không phủ tấm vải mãi mãi.
Anh muốn cô một cách long trọng.
Ngoài lễ công chiếu, phía sau còn có vài buổi roadshow, Giang Nguyệt cũng phải đi theo đoàn phim khắp nơi, thời gian rảnh rỗi cô đều ở cùng với Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong buổi roadshow, Giang Nguyệt tình cờ nghe thấy một người nào đó trong đoàn làm phim nhắc tới lý do tại sao bộ phim này có thế được phát hành ở Pháp là vì Tiêu Kỳ Nhiên đã chuyện hợp tác với Thượng Trạch Văn.
Mà Thượng Trạch Văn từng làm hại đến Giang Nguyệt, anh ta là một tên khốn kiếp.
Hôm đó, Giang Nguyệt tranh thủ thời gian ăn tối trực tiếp chất vấn Tiêu Kỳ Nhiên, hỏi anh việc phim được công chiếu này có phải là do Thượng Trạch Văn giúp hay không.
Tiêu Kỳ Nhiên trả lời rất thản nhiên: “Không hẳn.”
Trong lòng Giang Nguyệt câm thấy có chút chán ghét, vẻ mặt cô không vui nói: “Bộ phim này nếu thật sự là hoàn toàn do anh ta giúp đỡ, em thấy rất không thoải mái.”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi giúp Giang Nguyệt cắt từng miếng bít tết, sau khi cắt xong, đưa qua anh mới nói:
“Anh ta chỉ cho tôi một ý tưởng, về phần các mối quan hệ mà anh ta giới thiệu, tói hoàn toàn không đụng vào.”
Giang Nguyệt chớp chớp chớp mắt: “Anh không để cho anh ta giúp bắc cầu giới thiệu sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên CƯỜI tự giễu: “So với anh ta, tôi nghĩ mạng lưới của tôi rộng hơn nhiều.”
Bên ngoài đều nghĩ rằng bộ phim được phát hành ở Pháp là vì mối quan hệ của Thượng Trạch Văn.
Nhưng thật ra là lúc nói chuyện Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nhớ ra rằng khi còn học ở Pháp, anh có một người bạn cũ, người này hiện là nhà phân phối phim lớn nhất ở Pháp.
Anh trước sau bay qua bay lại vài lần, cuối cùng cũng đã giải quyết được, anh mời người bạn cũ uống rượu, chuyện này cứ như vậy mà được thực hiện.
Về phần những người được Thượng Trạch Văn giới thiệu, anh chí ghi lại tên trong lòng, tránh lui tới với bọn họ.
Cái thứ nhân tình này, chỉ cần nợ một lần, thì rất khó để có thể rõ ràng.
Hơn nữa, đàn ông là hiểu đàn ông nhất, Tiêu Kỳ Nhiên không thể không nhìn ra bản tính thấp hèn của Thượng Trạch Văn, chỉ là anh lười can thiệp.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân anh ta lại điên cuồng đến mức trực tiếp tấn công Giang Nguyệt.
“Bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ánh mắt của cô một lúc lâu:
“Những vấn đề có thể tự mình giải quyết, tôi đã quen với việc không mượn tay người khác, hơn nữa phần lớn tôi thường là người giải quyết vấn đề nhân mạch.”
“Vâng, anh Tiêu là giỏi nhất.” Giang Nguyệt hào hứng khen ngợi anh một câu.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi lơ đễnh, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói với giọng điệu nhẹ nhàng:
“Tối nay tôi muốn nghe chính xác những điều giống như vậy ở trên giường.”
Giang Nguyệt che mặt:”… Đồ lưu manh.”