Giang Nguyệt nhấc mí mắt lên, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên cách đó không xa.
Tần Di Di không biết đã đi đâu, nhất thời không thấy bóng dáng cô ta.
Bên kia không khí yên tĩnh.
Giang Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra từng ngụm nhỏ.
Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, Giang Nguyệt mới dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Chị Trần, em đi vệ sinh một chút.”
Lúc này đã có mấy nhãn hàng đi tới, muốn nói chuyện với Giang Nguyệt về hợp đồng mới, chị Trần đang bận rộn đến mức không chú ý tới sự khác thường của cô, gật gật đầu với cô:
“Quay lại sớm một chút, đừng chạy lung tung.”
Giang Nguyệt đến cửa nhà vệ sinh, cô đã chuẩn bị thương lượng với Dư Quảng Bình, nhưng trong nhà vệ sinh lại không có ai.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình đã đi sai chỗ thì một người dọn dẹp vệ sinh vội vã đi vào, nhanh chóng nhét một cái gì đó vào lòng bàn tay cô.
“Dư tổng nói lát nữa cô đi mời rượu mục tiêu, tìm cơ hội bỏ cái này vào trong ly của cô ta.”
“Mục tiêu” này đương nhiên là Tần Di Di.
Giọng nói của “người dọn dẹp” kia rất thấp: “Chỉ cần cô làm xong chuyện này, những chuyện sau đó cô không cần quan tâm, Dư tổng cũng sẽ buông tha cô.”
Giang Nguyệt mở lòng bàn tay, nhìn viên thuốc màu trắng trong đó.
“Đây là cái gì?”
Người phụ nữ mặc đồng phục vệ sinh mỉm cười: “Đồ Dư tổng đưa đương nhiên là thứ tốt rồi.”
Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, chỉ bằng một câu này, Giang Nguyệt đã đoán được công dụng của viên thuốc đó.
Mặt cô cũng dần tái nhợt.
Giang Nguyệt nắm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, viên thuốc khiến lòng bàn tay cô đau nhói.
Cô khàn giọng giãy dụa: “Nếu tôi không làm được thì sao?”
“Dư tổng nói, nếu Giang tiểu thư không làm được, vậy thì cô tự mình uống thuốc đi, đừng ép ngài ấy phải đút.”
Không cần nói cũng biết lời nói này ám chỉ điều gì.
Giang Nguyệt dựa vào vách tường, vô lực nhắm hai mắt lại.
Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của mình trả lời: “Bảo Dư tổng yên tâm, tôi sẽ khiến ông ta hài lòng.”
Sau khi hai người lần lượt rời khỏi nhà vệ sinh, cánh cửa ở buồng sâu nhất từ từ mở ra.
Người bên trong thò đầu ra trước để chắc chắn bên ngoài không ai thì mới bước ra ngoài.
Không ai khác mà là Tần Di Di.
Cô ta nghe được hết đoạn đối thoại vừa rồi, cũng biết kế tiếp Giang Nguyệt sẽ làm gì, nhưng cô ta cũng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn rất mong chờ chuyện sắp xảy ra tiếp theo.