…
Ngày hôm sau, chị Trần liền thông báo cho Giang Nguyệt về việc thuyên chuyển công việc.
Không chỉ có Giang Nguyệt bị điều đi, mà toàn bộ đội ngũ của Giang Nguyệt cũng sẽ bị điều đi theo đến Hoa Thành.
Sự thuyên chuyển đột ngột như vậy nếu ở trong thời cổ đại chắc sẽ được coi là ‘lưu đày’ nhỉ?
Nhưng mà, Tiểu Diệp lại một lần nữa được điều về bên cạnh Giang Nguyệt. Đây coi như là một chuyện may mắn đi!
“Chị Giang Nguyệt, em nhớ chị chết đi được.”
Giang Nguyệt vừa bước chân vào Giang San, Tiểu Diệp đã vội vã chạy đến. Sau khi cô nàng nhận được thông báo điều động của công ty, Tiểu Diệp liền ôm chầm Giang Nguyệt, ước gì có thể ôm cô xoay vòng 360 độ và hôn cô một ngàn nụ hôn.
Sự nhiệt tình của Tiểu Diệp khiến Giang Nguyệt đau đầu, cô nhịn không được cười cười:
“Được rồi, được rồi, từ nay về sau mỗi ngày đều có thể gặp nhau mà.”
Có người hạnh phúc thì cũng sẽ có người buồn.
Dù sao thì phần lớn người thân và bạn bè của nhân viên đều ở tại địa phương, hơn nữa công ty lại ở gần trụ sở chính cho nên nguồn lực hay trang thiết bị đều tương đối đầy đủ. Thậm chí đối với một số nhân viên có thâm niên còn có cơ hội thăng chức, tăng lương.
Lại đột ngột bị điều động đến Hoa Thành, công việc và sinh hoạt cuộc sống có sự thay đổi lớn như vậy,có một số nhân viên không hài lòng với việc thuyên chuyển này cũng là hợp tình hợp lý.
Chuyện này, Giang Nguyệt đã đoán được từ sớm.
Cô đã chủ động thương lượng với bên phía nhân sự, tất cả những thành viên trong đội của cô, chỉ cần không muốn đi đến Hoa Thành thì đều có thể ở lại địa phương phụ trách những công việc khác.
Cứ như vậy, có không ít người rời khỏi.
Cuối cùng chỉ còn lại chị Trần, Tiểu Diệp, còn có Tĩnh Nghi - bé trợ lý thực tập trước đây thay thế Tiểu Diệp.
Thấy Tĩnh Nghi không rời khỏi, Giang Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc: “Tĩnh Nghi, em thật sự muốn cùng chị đi đến Hoa Thành à ?”
Cùng nhau hưởng phước thì dễ, cùng nhau chia sẻ khó khăn mới khó.
Tĩnh Nghi gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Giang Nguyệt đối với em tốt như vậy, được làm việc với chị em rất yên tâm và thoải mái.”
Cô gái trẻ còn đang trong thời gian thực tập, một tấm lòng đầy nhiệt huyết và trung thành, cô còn ước gì mình có thể đi theo bên cạnh Giang Nguyệt mọi lúc mọi nơi.
Giang Nguyệt nhìn cô vài giây, xác định cô ấy không phải đang nói giỡn, trong lòng Giang Nguyệt có chút trầm xuống, khẽ mỉm cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đến Hoa Thành.”
…
Trước khi rời khỏi Giang San, Giang Nguyệt muốn mang theo tất cả những hợp đồng và tài liệu quan trọng trong công ty đến chi nhánh để bàn giao và làm tư liệu, chuẩn bị cho bất cứ trường hợp nào.
Khi cô và chị Trần ôm mớ tài liệu bước ra từ phòng làm việc, đã thấy Tần Di Di đứng trước mặt hai người cười tủm tỉm.