Sau khi kiên nhẫn nghe hết lời giải thích của Tần Di Di, Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.
Anh không nói câu nào một hồi lâu khiến Tần Di Di có chút chột dạ, nhịn không được khóe mắt càng thêm ướt át:
“A Nhiên, em thật sự không ngờ chị Giang Nguyệt lại làm như vậy.”
“Em chỉ muốn chụp thêm một vài bức ảnh để được tiếp xúc nhiều hơn thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ngồi khoanh chân, vẻ mặt trang nghiêm và thờ ơ, từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói một chữ.
“Chị Giang Nguyệt không thích em thì cũng được ạ, nhưng tin tức tiêu cực như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến Giang San.”
Cô ta rụt rè mở miệng: “A Nhiên không phải đã nói rồi sao, tất cả đều phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, đúng không anh?”
Trong lời nói này không giống như là đang tự mình kêu oan, mà là vì Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ nhiều hơn.
Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu.
Thật lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới cụp mắt xuống nhìn Tần Di Di, lơ đãng hỏi: “Vậy trước đó tự tiện dùng tài khoản của bộ phận quan hệ công chúng, đăng tải scandal về Giang Nguyệt và Trần Tư Tề, có tính là nhằm vào Giang Nguyệt không?”
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen kịt, giọng nói cũng cực kỳ lãnh đạm, cảm giác áp bách trên người anh rất mạnh.
Giọng điệu của anh rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh vẫn khiến trong lòng Tần Di Di cả kinh.
“Em…”
Tần Di Di bị câu hỏi này làm cho khựng lại, lập tức nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt hờ hững rõ ràng như vậy của Tiêu Kỳ Nhiên.
Tần Di Di cúi đầu, lại bắt đầu muốn khóc: “A Nhiên, anh đang trách em đúng không? Anh cho rằng em cố ý muốn hại thanh danh của chị Giang Nguyệt phải không?”
Tiêu Kỳ Nhiên lại im lặng, thái độ cũng không rõ ràng.
Bàn tay của Tần Di Di ở bên cạnh gắt gao siết chặt, nước mắt cố chấp lưng tròng trong đáy mắt, nhưng chậm chạp không chảy ra.
Cô sợ khóc sẽ làm trôi đi lớp trang điểm trên mặt, ảnh hưởng đến cuộc gặp gỡ lát nữa với Tô Gia Lan.
“A Nhiên, trong lòng anh vẫn còn có chị Giang Nguyệt.” Giọng của Tần Di Di yếu đi, lông mi run rẩy:
“Anh rất để ý scandal của chị ấy với Trần tổng đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Nghe Tần Di Di nói trong lòng mình còn có Giang Nguyệt, trong mắt anh hiện lên một tia không vui cùng phiền não.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, vô cảm: “Đừng nghĩ lung tung. Tôi chỉ hy vọng em có thể rút ra một bài học từ sự việc này.”
“Không nên đùa bỡn tính tình lung tung, gây ra hậu quả khôn lường thì sẽ phải trả giá.”
Hai mắt Tần Di Di sáng ngời, nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Đây là có ý định giúp cô giải quyết dư luận tiêu cực lần này.
“A Nhiên, em biết rồi.” Tần Di Di lại nhanh chóng thu hồi niềm vui trong mắt, thanh âm nhu thuận dịu dàng:
“Sau này em nhất định sẽ chú ý lời nói và hành động của mình, sẽ không gây ra phiền phức cho anh nữa.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô mang theo vài phần thâm ý:
“Đừng vì những thứ này mà mất vui, lát nữa còn phải gặp người quan trọng đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc, gảy gảy tàn thuốc, giọng điệu hời hợt: “Đang trang điểm mà khóc lóc thì sẽ không dễ nhìn đâu.”
Tần Di Di bật cười, tảng đá trong lòng cũng được thả xuống.
Cũng may là Tiêu Kỳ Nhiên từ đầu đến cuối vẫn đứng về phía cô.
Tuy rằng sau đó suốt cả chặng đường cũng không có nói chuyện gì nữa, nhưng tâm tình Tần Di Di tốt hơn rất nhiều, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ khác.
Làm nghệ sĩ quá vất vả!
Nếu như cô có thể sớm gả vào Tiêu gia làm Tiêu phu nhân, như vậy cô sẽ không bao giờ cần để ý những thị phi trong giới giải trí nữa, càng không cần phải luyện tập giang khổ gì đó.