Giống như nội dung trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà cò từng đọc, sau khi nữ chính tỉnh lại liền tìm không thấy bóng dáng nam chính.
Giang Nguyệt gãi đầu, hai chân đau đớn run rẩy, cô cắn răng từ trên giường đi xuống, mỗi một động tác đều thực sự chậm chạp, giống như người vừa phục hồi sau khi gãy xương.
Vì cô quá tập trung, thế cho nên đã không phát hiện Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở cửa được một lúc lâu rồi.
Toàn bộ quá trình anh nhìn thấy cô “nhe răng trợn mắt” từ trên giường đứng lên, chậm rãi cúi đầu xỏ dép, anh nhịn không được cười khẽ một tiếng:
“Chào buổi sáng.”
Tiêu Kỳ Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, cả người tràn đầy tinh lực, giọng điệu sảng khoái, không nhìn ra tối hôm qua anh “làm việc” đến tận rạng sáng mới nghỉ ngơi.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, lỗ tai Giang Nguyệt đỏ đến mức sắp nhỏ máu: “… Chào, chào anh…”
Tại sao anh ta vẫn còn ở đây chứ?
Giang Nguyệt tuổi còn nhỏ, lời nói và hành động đều rất ngây ngô, sự kinh ngạc trong mắt đều hiện rõ, có thể nói là bản lĩnh ngụy trang tâm trạng vẫn còn kém một chút.
Tiêu Kỳ Nhiên thòng báo cho cò mau chóng thay quần áo, vì lát nữa phải dẫn cò đi một chỗ.
Vì thế Giang Nguyệt lập tức chuẩn bị, sau đó lại ăn sáng lấp đầy bụng, ngồi lên chiếc xe tối hôm qua.
Chiếc xe rẽ trái, cuối cùng dừng lại ở phía trước của một tòa nhà văn phòng.
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt và chị Trần gặp nhau.
Sau một loạt quá trình ký hợp đồng suôn sẻ, Giang Nguyệt mới hiểu được, Tiêu Kỳ Nhiên này đã giúp cô thuê người đại diện, cho cô một thân phận nghệ sĩ.
Giang Nguyệt đã có người đại diện, coi như là thành lập phòng làm việc cá nhân.
Sau đó cô hỏi anh, bây giờ mình đã có một studio cá nhân, thì nên ký hợp đồng với công ty giải trí nào?
Vì vậy, ba ngày sau, cõng ty giải trí Giang San được thành lập.
Một tháng sau, Giang Nguyệt nhận được kịch bản đầu tiên trong sự nghiệp diên xuất của mình.
Sau đó, tất cả mọi thứ đều trở nên thuận buồm xuôi gió.
Mặc dù lúc đó ở trên xe cô chỉ thuận miệng nói ra, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên đã giúp ước mơ của Giang Nguyệt được trở thành sự thật.
Ánh đèn sán khấu lấp lánh, phóng viên vây kín xung quanh, nhận giải thưởng diễn xuất đến mỏi cả tay…
Tuy rằng Giang Nguyệt không rõ những thứ này được thực hiện trong thời gian ngắn như thế nào, nhưng những người “có máu mặt” trong giới đều nghe nói tới.
Nghe nói con trai duy nhất nhà họ Tiêu vốn là một doanh nhân giỏi bỗng nhiên mở còng ty giải trí, thậm chí còn kết giao bên bàn rượu, tán gẫu về nhiều mối hợp tác mà đối với anh ta chẳng có ý nghĩa gì.
Có người hỏi, Tiêu Kỳ Nhiên làm như vậy là vì cái gì, lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chút lợi nhuận của còng ty này cũng không đáng đế bàn tới.
Nhưng ngay sau đó có người mỉm cười và phản bác lại: “Anh không biết gì sao? Tiêu tổng là vì “bòng hồng nhỏ” của anh ta đấy!”
Mọi người đều sử dụng nước để tưới hoa hồng, còn Tiêu Kỳ Nhiên dùng vàng để nuôi bông hồng duy nhất của mình.
về sau Đoàn Dật Bác nghe nói đến chuyện này thì tò mò không thỏi. Cuối cùng trực tiếp vác mặt đến hỏi, xem xem rốt cuộc là Tiêu Kỳ Nhiên đã coi trọng điểm nào của Giang Nguyệt, mà để cho “cây gỗ mục ngàn năm” như anh lại quyết định nở hoa.
Vào thời điểm đó, Đoàn Dật Bác hỏi một cách chế giễu.
“Là ở điểm nào vậy?”
Hay là vì cuộc sống của Tiêu Kỳ Nhiên quá đồi khô khan, tất cả đều quá cứng nhắc và cô’ chấp, giống như một vũng nước chết không có chút sắc nào.
Nhưng Giang Nguyệt thì khác.
ở trên người Giang Nguyệt, anh nhìn thấy dũng khí chống lại vận mệnh bi thảm của cô, cô giả vờ phục tùng anh, trên thực tế nội tâm cô kiêu ngạo, còn có sự hoang dã thi thoảng lại xuất hiện.
Anh cũng chỉ là một người sung sướng ở trên mây, ngẫu nhiên nhìn thấy con trùng đáng thương lăn lộn giãy dụa trong bùn lầy, vì thế mới có một tia thương hại, kèm theo đó là một phần nội tâm phản nghịch của riêng anh.
Bởi vì cuộc sống của Tiêu Kỳ Nhiên đã quá đủ đầy sung túc rồi, chẳng còn gì đế lo nữa, vậy nên anh ta sẽ muốn nuôi dưỡng một người với khả năng tài chính vô hạn của mình.