Dường như cùng lúc, Giang Nguyệt nhớ tới câu nói nghe được ở bên ngoài phòng riêng kia…
‘Bây giờ bảo vệ Giang Nguyệt là vì cô ấy vẫn còn có giá trị.’
Giang Nguyệt cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại truyền đến:
“Tìm người mang Giang Dự đi, để cho hắn lập tức ngậm miệng lại. Đem nhốt ở một chỗ không có người, moi từ miệng hắn cái giá mà hắn muốn là gì.”
Tiết An nhận được mệnh lệnh, vội vàng chạy đi.
Trong vòng chưa tới nửa tiếng, những người dưới lầu cũng đều tản đi, giống như là một trận gió thổi qua.
Giang Nguyệt vẫn ngồi trên sô pha như trước, hai tay gắt gao ôm lấy mình.
Cô giống như một con thiên nga yếu đuối, đáng thương và thảm hại.
“Hài lòng chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên đút hai tay vào túi, giọng điệu châm chọc:
“Giang Nguyệt, tôi ký hợp đồng với cô vì kiếm lợi nhuận cho công ty, không phải là đến giúp nhà cô xóa đói giảm nghèo.”
“Cô có biết lần này gây ra tin tức tiêu cực như thế nào hay không? Công ty phải tổn hại bao nhiêu tiền để giúp cô xử lí đây?”
Trên người Tiêu Kỳ Nhiên mang theo cảm giác áp bách của một người bề trên, từng câu từng chữ đều tràn ngập cảm giác áp bức.
Giang Nguyệt cúi đầu, nghe giọng điệu lạnh lùng của hắn, cô chỉ cảm thấy ngực giống như bị ai đó rót vào một chậu nước biển lớn, vừa mặn chát vừa lạnh lẽo.
Tất cả những người trong hội trường đã rời đi hết, có vẻ đặc biệt trống trải cùng tịch mịch.
Thấy Giang Nguyệt vẫn không nhúc nhích như trước, sự kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên từng chút bị tiêu hao, hắn đưa tay để kéo cô, lại phát hiện thân thể cô đang phát run.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Giang Nguyệt, có chút do dự hỏi: “Cô đang run cái gì?”
Từ lúc biết Giang Dự lại tới đây quậy phá, cả người Giang Nguyệt đã run lẩy bẩy, thậm chí đứng còn không vững.
Vừa rồi cô thậm chí còn nhắm mắt lại.
Đó là sự tuyệt vọng và bất lực theo bản năng, cũng là nỗi sợ hãi và bất lực trước mọi chuyện có thể xảy ra trong tương lai.
Vi phạm hợp đồng, hủy hợp đồng, tin tức tiêu cực, thân bại danh liệt...
Giang Nguyệt lắc đầu, ngoan cố mà nói: “Tôi không có...”
Cô muốn thoát ra, nhưng cổ tay lại bị Tiêu Kỳ Nhiên nắm chặt, một khắc cũng chưa từng buông lỏng.
Tay người đàn ông rất có lực, cảm giác ấm áp truyền đến cổ tay cô, chóp mũi cô chua xót lợi hại: “Buông tôi ra, tôi muốn về nhà.”
Đó là lời cầu cứu theo bản năng nhất của cô.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, không tự chủ được dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Cô về nhà nào?”
“Tôi về...”
Giang Nguyệt đột nhiên ngẩn ra, đôi mắt vừa rồi còn do dự né tránh giờ phút này lại trở nên ngơ ngác, mờ mịt nhìn xung quanh.