“Em còn tưởng chị biết rõ nơi đó, định xin chị một ích lời khuyên làm hướng dẫn ạ.”
Giang Nguyệt gật đầu, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, trên mặt không lộ ra quá nhiều cảm xúc:
“Ừ, nơi đó đúng thật là hợp để đi du lịch.”
Tất nhiên cô biết những thứ này. Bởi vì đây là những điều chính miệng cô nói cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Vài tháng trước, cô vừa giành được giải thưởng Kính vạn hoa, Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô muốn quà gì.
Cô thăm dò nói nếu Tiêu Kỳ Nhiên có thời gian, cô hy vọng anh có thể cùng cô đến Hoa Thành đón giao thừa.
Hiện tại nguyện vọng đã thành hiện thực, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ thực sự dành thời gian để đến Hoa Thành đón giao thừa.
Chỉ có điều, không phải đi cùng Giang Nguyệt cô.
Tiêu Kỳ Nhiên đang lái xe, ánh mắt thờ ơ nhìn gương chiếu hậu một cái.
Đúng lúc này, Giang Nguyệt vừa vặn cúi đầu, che giấu tia cô đơn hiện lên trong đáy mắt.
Thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Anh siết chặt tay lái, ngữ khí vô cùng lạnh lùng nói: "Lát nữa nhìn thấy Dư Quảng Bình, cái gì không nên nói thì đừng nói, cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn."
Bị nhắc nhở như vậy, sắc mặt Giang Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc.
Cô đã từng gặp Dư Quảng Bình trước đây, biết trong lời này của Tiêu Kỳ Nhiên là có ý gì.
Tần Di Di không hiểu, mờ mịt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, Dư tổng này có gì đặc biệt sao?”
"Mấy năm trước xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, trên mặt hắn có vết cháy." Tiêu Kỳ Nhiên nói ngắn gọn:
"Lát nữa nếu như Di Di cảm thấy không thoải mái, có thể nhờ Tiết An đưa về trước."
Tiêu Kỳ Nhiên đối với Tần Di Di rất ân cần và tỉ mỉ.
Nhưng Tần Di Di sẽ không yên tâm để Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ở cùng nhau. Cô ngửa đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đang lái xe, tươi cười thoải mái:
“Không đâu, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, em sẽ không sợ bất cứ điều gì.”
Chỉ là trên mặt có một vết sẹo mà thôi, có cái gì phải sợ hãi?
Tiêu Kỳ Nhiên thừa dịp dừng đèn đỏ, nghiêng mắt nhìn Tần Di Di một cái, khóe môi khẽ cong lên.
Nhìn từ góc độ của Giang Nguyệt, ánh mắt của hắn đặc biệt nhu hòa, mang theo một chút cưng chiều, nói:
“Di Di rất ngoan.”
Nhìn hai người tương tác, Giang Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn.
Từ lúc bắt đầu từng trận cảm giác đau đớn, đến bây giờ đã không còn gợn sóng. Cũng mới chỉ là ngắn ngủi một tháng mà thôi.
Trước cửa khách sạn Twilight.
Trước khi xuống xe, Tiết An vẫn có chút lo lắng, nhiều lần dặn dò Giang Nguyệt nhiều lần chú ý.