“Nếu đã lo lắng tôi bị đuổi ra ngoài như vậy, chi bằng bây giờ đi theo tôi?”
Giọng nói của anh trầm thấp, từng bước dụ dỗ cô mắc câu.
Giang Nguyệt sửng sốt vài giây, cơ thể run rẩy một chút, lập tức từ chối lời đề nghị của anh:
“Không được, bữa tiệc còn chưa kết thúc, nếu bây giờ tôi đột nhiên vắng mặt, nói không chừng sẽ có ảnh hưởng đến…”
“Có ảnh hưởng đến cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô: “Lát nữa còn có hoạt động nào khác không?”
“... Hình như không có, sau khi kết thúc bữa tối, mọi người sẽ ra về.”
Giang Nguyệt trả lời xong, nội tâm kiên định bắt đầu có chút dao động: “Tạm thời rời khỏi nơi này, có ảnh hưởng gì không tốt không?”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng Giang Nguyệt đã bắt đầu nhìn xung quanh, cân nhắc khả năng rời đi.
Giống như cô gái nhỏ lần đầu thử làm chuyện xấu, vô cùng cẩn thận, nhưng lại có cảm giác hưng phấn như lần đầu nếm thử quả cấm.
“Không đâu, hôm nay có rất nhiều khách khứa, chắc chắn không ai chú ý đến chúng ta.”
Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ cầm tay Giang Nguyệt dưới bàn, mười ngón tay đan vào nhau, cằm nâng lên nhìn về phía cửa ra vào, phụ họa với cô:
“Nơi đó không có ai, chúng ta lẻn ra ngoài sẽ không bị phát hiện.”
Tim Giang Nguyệt đập thình thịch, lần này là bởi vì muốn chạy trốn mà cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Cô và Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhau, hai người cùng lúc đứng dậy, dường như không coi ai ra gì mà xuyên qua đám người, đi về phía cửa ra vào trong phòng tiệc.
Có ánh mắt nhìn về phía bọn họ nhưng Giang Nguyệt chỉ do dự một chút, nhanh chóng bình tĩnh cất bước, khuôn mặt thản nhiên không có chút sơ hở, ngược lại càng thêm tự tin hào phóng.
Cô biết, ở đây không phải là trong nước, chắc chắn không có ai biết hai người bọn họ.
Giang Nguyệt hoàn toàn có thể thoải mái kéo tay Tiêu Kỳ Nhiên, dưới ánh mắt của mọi người, quang minh chính đại đi ra ngoài, không cần quan tâm đến bất kỳ nghi kị hay phỏng đoán gì.
Chỉ cần hai người họ đều biết rõ về nhau, vậy là đủ rồi.
/Truyện được đăng trên app tamlinh247 (IOS: tamlinh247.com.vn)/
Chờ hai người bước ra đại sảnh, đứng ở bậc thềm cửa, Giang Nguyệt cảm giác trái tim mình như sắp nhảy vọt ra, cô lấy tay khẽ vuốt ngực, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.
“Thật căng thẳng! So với lần trước khi tôi đoạt giải thưởng lần đầu tiên còn khẩn trương hơn nhiều!” Hiếm khi thấy Giang Nguyệt thể hiện tràn đầy sức sống như vậy.
Bên ngoài không khí vừa khô vừa lạnh, Giang Nguyệt “hà” một hơi liền nhìn thấy khói trắng.
Vừa rồi chỉ lo cùng cô bỏ chạy, Tiêu Kỳ Nhiên cũng quên mất nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong phòng tiệc rất nhiều, anh rũ mắt nhìn cô, nụ cười dần dần thu lại một chút:
“Em lạnh không?”
Trên người Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy dây mỏng manh, ban nãy trong phòng tiệc ấm áp, hiện tại lại đang ở bên ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên lo sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
“Không lạnh.” Giang Nguyệt lắc đầu, sự hưng phấn làm cho máu trong người cô sôi trào: “Tôi có áo khoác, để ở chỗ Tĩnh Nghi.”
Nói xong, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình chạy ra ngoài mà không nói với Tĩnh Nghi. Không chỉ riêng Tĩnh Nghi, không ai biết cô đã rời đi, bởi vì đây chỉ là quyết định bộc phát nhất thời.
“Chúng ta giống như đang bỏ trốn vậy.” Giang Nguyệt thốt ra, nói xong trong nháy mắt lại ý thức được không ổn, lập tức sửa lại:
“Tôi... ý tôi là cảm giác, cảm giác giống vậy mà thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên không vạch trần cô, anh nhẹ nhàng cởi áo vest che lại bờ vai mỏng manh của Giang Nguyệt đang lộ ra bên ngoài:
“Tôi gọi điện thoại cho Tĩnh Nghi, để cô ấy đưa áo khoác cho em.”
Trên âu phục còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, chiếc áo vest rộng thật đối lập với vóc dáng nhỏ nhắn của cô.
Giang Nguyệt cao 1m68, tuy không thể so sánh với siêu mẫu chuyên nghiệp, nhưng cũng là tỷ lệ thân hình tuyệt hảo. Có điều đứng trước một Tiêu Kỳ Nhiên cao lớn, trông Giang Nguyệt lại càng giống như chú chim nhỏ yếu đuối.