“Chuyện gì cũng được?” Giang Nguyệt nghiêng đầu.
“Chuyện gì cũng được.” Thịnh Cảnh Tây đáp ứng rất hào phóng.
Giang Nguyệt liếc anh ta một cái, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói một cách từ tốn: “Đúng thật là tôi có một chuyện muốn anh hỗ trợ.”
“Sau này khi đua xe lại nhất định phải chú ý an toàn, không được để mình vào bệnh viện nữa.”
Thịnh Cảnh Tây hơi giật mình.
Anh ta cho rằng Giang Nguyệt sẽ nói muốn anh ta hỗ trợ đi đánh tên súc sinh kia một trận, không bao giờ ngờ tới cô lại đưa ra yêu cầu này.
Sự quan tâm đột ngột của cô khiến anh ta hơi luống cuống tay chân.
“... Thật ra sở thích của tôi cũng không nguy hiểm đến thế, lần này chỉ là tai nạn thôi. Hơn nữa, tôi đây không phải vẫn ổn đấy sao.”
“Lần này anh rất may mắn.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thịnh Cảnh Tây, bình tĩnh nói: “Thế nhưng, ai cũng không thể cam đoan trong cuộc sống không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể tạm ứng trước may mắn.”
“Để không khiến những người yêu thương anh phải buồn bã và khổ sở, anh nhất định phải sống thật tốt, vì họ mà sống.”
Vừa nói ra, Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy những lời này hơi quen thuộc.
Đây là những gì Kiều Cẩn Nhuận đã từng nói với cô.
Hóa ra có một ngày, cô cũng sẽ sử dụng câu nói này để khuyến khích người khác sống một cuộc sống tốt đẹp.
…
Giang Nguyệt trở lại phòng, nhớ tới khoảng thời gian gần đây Kiều Cẩn Nhuận cũng ở đây, vì thế nhờ Tiểu Diệp gọi anh ta tới.
Một lát sau, Kiều Cẩn Nhuận mặc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh của cô.
“Xem ra khôi phục tốt hơn so với trước nhiều.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô mỉm cười: “Có chỗ nào không thoải mái không, có cần tôi xem giúp cô không?”
“Tình hình hiện tại của Tiêu Kỳ Nhiên thế nào?”
“... Cô có muốn nghe sự thật không?” Đương nhiên Kiều Cẩn Nhuận biết bây giờ tất cả mọi người đều đang gạt cô.
Đôi mắt của anh ta nhẹ nhàng đảo qua đôi mắt tha thiết của cô: “Bây giờ không có tin tức gì tốt lành.”
Vẻ mặt Giang Nguyệt ngưng trệ ngay lập tức.
Nếu đích thân Kiều Cẩn Nhuận nói không có tin tức tốt, vậy chứng tỏ tình huống hiện tại rất nguy kịch.
Đã đến mức ngay cả anh ta cũng không nắm chắc.
Giang Nguyệt nói: “Tôi có thể đi gặp anh ấy không?”
Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô: “Tôi không khuyến khích, bởi vì trái tim của anh ta đang bị tổn thương nghiêm trọng và có thể xuất huyết nặng bất cứ lúc nào, điều này sẽ khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn.”
Giang Nguyệt hiểu được, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Kiều Cẩn Nhuận dùng giọng nói ấm áp an ủi cô: “Bác sĩ khoa của chúng tôi đã mở hội thảo, ngày mai sẽ kiểm tra toàn thân cho anh ta, xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.”
“Cô yên tâm, dục vọng sinh tồn của anh ta rất mạnh, nhất định có thể tỉnh lại.”
Tâm trạng Giang Nguyệt sa sút, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”
Kiều Cẩn Nhuận không khỏi cười nói: “Cô cảm ơn tôi cái gì? Nhưng chờ anh ta tỉnh lại, anh ta thật sự nên cảm ơn tôi vì đã không giết anh ta.”
Dù sao thì hai người bọn họ cũng là tình địch của nhau.
Giang Nguyệt ngơ ngác hỏi: “... Cảm ơn cái gì?”
Kiều Cẩn Nhuận: “Không có gì.”
Lúc anh ta phẫu thuật cho Tiêu Kỳ Nhiên, anh ta đã lặng lẽ nói với Tiêu Kỳ Nhiên rằng:
‘Tôi đã cố gắng hết sức để cứu anh, sau này anh phải đối xử với cô gái yêu quý của tôi gấp bội.’
…
Trong thời gian Tiêu Kỳ Nhiên hôn mê, anh đã có nhiều giấc mơ vô cùng hỗn độn.
Trong giấc mơ, anh dường như đang đi lại cuộc đời mình, từ khi đi học đến khi trưởng thành, cả thế giới đều tối tăm và u ám.
Mãi cho đến khi anh gặp người phụ nữ ướt sũng trong đêm mưa đó, thoạt nhìn cô vô cùng thấp kém nhưng lại dám mạnh dạn gõ cửa kính xe của anh, từ lúc đó, cuối cùng thế giới của anh cũng có được một tia sáng chiều vào.
Đến bây giờ, anh không thể không thừa nhận lúc trước mình hơi phản nghịch, đưa ra quyết định vô cùng hoang đường trong hơn hai mươi năm qua.
Đêm khuya, trước cửa quán bar, một người phụ nữ ướt sũng.
Anh thậm chí còn nhớ rõ ràng lúc ấy Giang Nguyệt giơ tấm danh thiếp đã bị nước mưa thấm đẫm vừa rồi anh tiện tay cho cô, bình tĩnh hỏi anh:
“Tiêu tổng, lời anh nói lúc nãy có được tính không?”