Đêm đã rất khuya, ánh trăng xuyên qua những cành cây cao, chiếu thành bóng cây, theo gió đêm lay động, từng chút từng chút hắc lên cửa sổ xe.
Từng mảng ánh sáng rơi xuống trên người Giang Nguyệt, xuyên qua lớp áo ngủ có thể nhìn thấy vòng eo thon thả.
Cô mặc bộ đồ ngủ đi xuống, thay cho bộ lễ phục đã mặc vài giờ trước, mái tóc buông xõa sau lưng mềm mại, khí chất dịu dàng hơn rất nhiều.
Lúc này, gấu váy đã bị đẩy lên cao nhất, ngón tay của người đàn ông rất rõ ràng, ngón tay khẽ bóp đùi cô. Thân người cô hơi nâng lên, trên đùi đã có những vết ép màu hồng nhạt.
Hơi thở của hai người dần trở nên nóng rực, ngầm hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Không khí trong xe thật sự bị bế tắc, Giang Nguyệt hít thở không thông, cảm giác nhói ở lồng ngực càng lúc càng dữ dội.
Rõ ràng là đã quá quen thuộc chuyện thân mật này, nhưng lúc này lưng Giang Nguyệt căng thẳng, hai tay cực lực chống đỡ vai hắn.
Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa ý thức được vấn đề, liền khàn khàn cười một tiếng, âm thanh động tình: "Lâu rồi không làm, không quen?"
Bàn tay to của hắn tà mị nhéo hông của cô: “Muốn tôi dạy, hủh?”
Giang Nguyệt mím môi, mặt cúi gằm, cổ họng khô khốc như bánh răng rỉ sét, lăn lộn nửa ngày cũng không thốt ra được một chữ nào.
Cô muốn hỏi hắn tại sao hắn làm vậy?
Nếu hắn không phải đính hôn với Tần Di Di, không phải sắp trở thành cha của một đứa trẻ, có lẽ cô còn có thể không để ý mà tiếp tục chơi trò chơi kim chủ với hắn một thời gian nữa.
Nhưng bây giờ cô không thể.
Cô không thể tiếp tục như vậy với một người đàn ông chuẩn bị có vợ, càng không thể tiếp tục không rõ ràng với một người đàn ông sắp trở thành cha.
Điều này làm trái với lương tâm của cô, sẽ khiến cô sau này không có đêm nào ngủ yên.
“Anh không kết hôn với Tần Di Di sao?” Giang Nguyệt mấp máy môi.
“Ừ, tạm hoãn rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc trước khi trả lời, luôn cảm thấy hình như cô hơi nghẹn nghào, nhưng lại cảm thấy đó là ảo giác.
Giọng nói của cô trong vài khoảnh khắc giống như đang khóc, hắn nhất thời khó có thể phân biệt được.
Nghe câu trả lời của hắn, Giang Nguyệt không khỏi giễu cợt hỏi: "Tạm hoãn là có ý gì, không phải đã đính hôn sao?"
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô hỏi nghiêm túc như vậy, chỉ cho rằng cô tính tình trẻ con hỏi nhảm, giọng điệu bình đạm, không cho cô câu trả lời chính xác:
“Không xác định, tùy tâm trạng thôi.”
Thái độ thờ ơ của hắn khiến Giang Nguyệt run rẩy.
Giang Nguyệt đưa tay vội vàng lau nước mắt, cười nói: "Cho dù là anh có con, cũng có thể tiếp tục tùy tiện đối đãi với hôn nhân như vậy, nuôi phụ nữ ở bên ngoài sao?"
Câu hỏi này không nặng không nhẹ, khi cô vừa nói ra, bầu không khí ái muội trong xe lập tức biến mất, sắc mặt người đàn ông trở nên vô cùng âm trầm.
"Tại sao lại hỏi câu hỏi này?" Hắn bình tĩnh nói: “Giang Nguyệt, tối nay tôi đến đây, không phải để nghe cô nói những việc này.”
Bộ dáng không thức thời của Giang Nguyệt khiến trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên Cảm thấy phiền não.
Lại nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của cô, ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt dần dần chuyển đến vùng bụng phẳng lì của cô, cảm thấy có gì đó không ổn:
“Cô có thai?”
Tính toán một lượt, lần cuối cùng cô cũng cách đây hơn hai tháng, không thể loại trừ khả năng mang thai ngoài ý muốn.
Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên di chuyển lên xuống dữ dội, cố gắng không để cảm xúc của mình xuất hiện bất thường quá mức.
Giang Nguyệt chỉ dừng lại nửa giây, bị câu hỏi của hắn cuốn đi, quên mất lúc đầu mình muốn nói gì, chỉ cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Tiêu Kỳ Nhiên thật sự rất xuất sắc.
Về khả năng phản công, không ai giỏi hơn hắn.