Lúc này, trong mắt Tô Gia Lan hiện lên sự thù hận nhưng nhanh chóng được thu hồi.
“Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.” Tô Gia Lan khôi phục lại dáng vẻ tao nhã, bà ta tựa vào xe lăn, mỉm cười gật đầu:
“Vậy có phiền câu đẩy tôi qua thăm Giang Nguyệt được không?”
Khi một người tỉnh lại sau khi hôn mê, các chức năng cơ thể sẽ khôi phục rất nhanh.
Giang Nguyệt đã có thể mở miệng nói chuyện, tuy nhiên không thể nói quá lớn, nếu không dây thanh quản sẽ bị kéo căng.
Tĩnh Nghi đút cho cô từng thìa cháo gạo dễ tiêu hóa.
Ăn chưa được nửa chén, Giang Nguyệt liền cau mày lắc đầu, nói no rồi.
“Ăn thêm năm muỗng nữa đi.” Tĩnh Nghi giống như dỗ dành trẻ nhỏ: “Chị ăn nhiều thêm một chút thì mới có thể nhanh chóng khỏe lại đi thăm Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt im lặng trong chốc lát, lại há miệng.
Thấy thế, Tĩnh Nghi quay đầu liếc mắt với chị Trần, hai người cũng không cần phải nói gì nữa.
Đến nay vẫn chưa ai nhắc tới tình trạng của Tiêu Kỳ Nhiên với Giang Nguyệt.
Cô hỏi thì họ chỉ bảo Tiêu Kỳ Nhiên bị thương ở ngực, đang được tĩnh dưỡng như cô nên không tiện tới thăm cô.
Giang Nguyệt là người nhạy cảm biết bao?
Đương nhiên cô có thể cảm nhận được tất cả mọi người đều đang gạt cô, nhưng cô lại không vạch trần, mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh và tích cực hợp tác điều trị.
Cô phải nhanh chóng khỏe lại.
Ăn được nửa chén cháo thì có người gõ cửa phòng bệnh.
Chị Trần đã về nhà lấy quần áo thay giặt, chuẩn bị đêm nay thay ca cho Tĩnh Nghi.
Nghe thấy có người gõ cửa, phản ứng đầu tiên của Tĩnh Nghi là cho rằng chị Trần để quên đồ, bước tới mở cửa thì phát hiện ra là Tô Gia Lan đang ngồi trên xe lăn.
Tô Gia Lan mỉm cười: “Cô gái, xin chào.”
Tĩnh Nghi nhận ra bà ta, cũng mở miệng chào hỏi: “Xin chào Tô phu nhân.”
Tô Gia Lan được người ta đẩy vào phòng bệnh, ánh mắt ẩn ý từ ái nhìn Giang Nguyệt:
“Nghe nói cô bị thương cũng rất nghiêm trọng nên tôi cố ý tới thăm. Cô thấy khá hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn phu nhân đã quan tâm.”
Giang Nguyệt dựa vào đầu giường, nhìn vị khách không mời mà đến này, biểu cảm của cô rất bình tĩnh, cũng nhạy cảm nhận ra điều gì đó.
Giang Nguyệt hiểu rất rõ Tô Gia Lan.
Chắc chắn bà không thể đặc biệt tới thăm cô.
Tô Gia Lan am hiểu nhất là dùng cách thức mềm mỏng để đâm người khác.
“Đã lâu không gặp, không nghĩ tới lần gặp mặt này lại ở trong bệnh viện, cô và A Nhiên còn bị thương nặng như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng.”
Giang Nguyệt im lặng, chờ bà ta nói hết lời.
“Tôi nghe nói vì cứu cô nên A Nhiên mới bị thương?”
Giang Nguyệt: “... Vâng.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Gia Lan giả vờ thở dài một tiếng, lấy tay che môi: “Giang Nguyệt, cô cũng là người đi theo A Nhhiên, lần này xảy ra chuyện như vậy, tôi rất thất vọng với cô.”
Tĩnh Nghi biến sắc: “Phu nhân, chị Giang Nguyệt còn chưa khôi phục hoàn toàn, bà vẫn nên đi ra ngoài trước đi.”
“Cô gái, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện.” Tô Gia Lan nghiêng đầu nhìn về phía Tĩnh Nghi, âm thanh lạnh lùng:
“Cô đi ra ngoài.”
Bà ta thể hiện khí thế của người có tiền có quyền, Tĩnh Nghi sửng sốt vài giây.
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cười với Tĩnh Nghi: “Tĩnh Nghi, em đi ra ngoài trước đi, chị nói chuyện riêng với Tô phu nhân.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Giang Nguyệt và Tô Gia Lan.
Sau khi im lặng, Tô Gia Lan hắng giọng, đoan trang đứng thẳng lưng: “Giang Nguyệt, tôi còn tưởng rằng cô có thể giữ lời.”
Giang Nguyệt nhìn bà ta, biết bà ta đang nói cái gì.
Lần trước nói chuyện với Tô Gia Lan là vì bà ta bắt buộc cô phải cản trở quan hệ giữa Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên.
“Lúc đó không phải cô nói hay lắm sao? Sao bây giờ lại dây dưa với A Nhiên?” Tô Gia Lan nhíu mày, trong giọng nói đầy trách cứ:
“Nói dối quá nhiều sẽ bị trời phạt.”
Giang Nguyệt nhếch môi, lại không thể nói ra một chữ phản bác.
Bà ta nói đúng…
Tô Gia Lan xoay xe lăn, đến gần giường Giang Nguyệt, âm thanh cũng đột nhiên cao lên: “Bây giờ A Nhiên bị thương nghiêm trọng như vậy, cô không cảm thấy áy náy sao?”
Giang Nguyệt: “Tôi không biết... Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”
“Ồ.” Tô Gia Lan giống như nghe được chuyện cười, bỗng nhiên cười lạnh:
“Cô khiến nó bị thương nghiêm trọng, vậy mà bây giờ chỉ nhẹ nhàng nói một câu ‘Tôi không biết'?”