Trong vô số đêm, Thượng Trạch Văn đã đưa Ngu Vãn đến đây, cho cô ta ăn mặc như những cô gái đứng đường ở trên phố, hắn bắt cô ta phải đứng giữa đám đông, nhảy múa cho những người đàn ông đang thèm khát thân thể của cô.
Sau khi nhảy đủ, hắn kéo Ngu Vãn vào khách sạn, không ngừng vũ nhục và tổn thương cô.
Đó là một đêm của vô số cơn ác mộng.
“Chị Ngu Vãn, chúng ta đến rồi.” Bạch Hạc bỗng nhiên lên tiếng, khiến cho Ngu Vãn bừng tỉnh khỏi hồi ức, cô ta cười rồi cùng vào, ngồi xuống.
Chẳng bao lâu sau một người phục vụ bước vào và hỏi bọn họ cần gì.
Bạch Hạc ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Mấy người có biết ở đây một nhân viên phục vụ tên là Tần Di Di không?”
“Ở đây có một nhân viên phục vụ tên là Tần Di Di phải không?"
Bạch Hạc vừa hỏi xong, hai nhân viên phục vụ liền nhìn nhau, trên mặt lần lượt hiện lên nụ cười thấu hiểu: "Cô ấy? Cô ấy đang bận."
“Cô ấy đang bận cái gì?” Bạch Hạc cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:
“Cô ấy không phải là nhân viên phục vụ ở đây sao? Để cô ấy qua đây đi, chúng tôi là người quen của cô ấy, muốn cùng cô ấy trò chuyện.”
“Chỉ sợ cô ấy không có thời gian đâu.” Người phục vụ trực tiếp từ chối, nhưng lời nói rõ ràng mang theo ý nghĩa khác:
“Bây giờ là tám giờ, tiết mục vừa mới bắt đầu thôi. Cô ấy còn phải ở trên sân khấu nhảy múa cho mọi người vui vẻ.”
Loại trường hợp này, nhảy là nhảy cái gì? Tất cả mọi người đều tự hiểu rõ.
Nghe vậy, Bạch Hạc liền hoảng sợ: “Nhảy múa? Cô ấy... cô ấy không phải là…”
“Tần Di Di hiện tại chính là vũ nữ nổi danh ở chỗ chúng tôi!” Người phục vụ cười nói, đặt ly rượu xuống, rồi rời khỏi phòng.
Bạch Hạc có chút tâm thần bất định: “Chị Ngu Vãn, em đi ra ngoài xem một chút.”
“Chị đi cùng với em.” Sắc mặt Ngu Vãn bình tĩnh, cũng không bất ngờ khi biết kết quả của Tần Di Di như vậy.
Tuy rằng không biết tất cả quá trình Tiêu Kỳ Nhiên lật đổ Đàm Di Tông, nhưng cô có thể đoán được, kết cuộc của Tần Di Di sẽ không quá dễ chịu.
Không cần nói đến Tiêu gia, tính tình Chu thị sẽ không thể bỏ qua cho Tần Di Di.
Hai người từ trong phòng đi ra, hành lang bên ngoài là lan can trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu.
Một sân khấu được bố trí ở chính giữa tầng trệt, xung quanh là ánh đèn đủ màu chói lọi, ở giữa mơ hồ có người đang khiêu vũ trên sân khấu, kèm theo đó là tiếng đàn ông hò hét.
“Chúng ta đi xuống xem một chút đi.” Ngu Vãn thấp giọng nói, dẫn Bạch Hạc đi xuống lầu.
Chờ đến gần nhìn rõ hơn, hình ảnh còn hưng phấn và xa hoa hơn nhiều xoa với tưởng tượng.
Trên sân khấu, người phụ nữ chỉ dùng hai dải ruy băng rộng để che đi những bộ phận trọng yếu trên dưới. Nhìn qua thì so với không mặc gì cũng không có gì khác biệt lắm.
Cơ thể trắng muốt đang vặn vẹo theo âm nhạc. Ánh đèn quá chói mắt. Khuôn mặt của người phụ nữ che bằng mặt nạ lông vũ, khiến người ta không thể nhìn rõ mặt cô ấy. Nhưng với những hình ảnh gợi cảm như vậy, đàn ông cũng không quan tâm khuôn mặt trông như thế nào.
Cho dù lúc trước Bạch Hạc đi học ở nước ngoài, nhìn thấy một màn này cũng mặt đỏ tai hồng, mắt hoa lên vì không biết nên nhìn ở đâu.
Đây là ‘lễ hội’ của đám đàn ông. Một đám người hô to muốn kéo dải ruy băng trên người phụ nữ xuống, còn muốn tháo mặt nạ. Mọi người đều rất phấn khích.
Ngu Vãn thì thầm vài câu với nhân viên bên cạnh. Hai người đàn ông lực lưỡng lập tức đi tới, nói gì đó với người phụ nữ trên sân khấu, rồi trực tiếp nhấc bổng cô ấy lên, đưa cô ấy đến trước mặt Ngu Vãn.
“Sao lại đi rồi? Không nhảy nữa à?”
“Còn chưa xem đủ đâu! Thật mất hứng…”
Trong những tiếng oán giận, rất nhanh lại có cô gái mới thay thế, tầm mắt mọi người bị dời đi, không ai chú ý đến bọn họ nữa.
Ngu Vãn nhẹ nhàng nhờ hai người đàn ông lực lưỡng giúp đưa người phụ nữ vào phòng.