Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, đã sớm là những âm thanh máy móc, lạnh lùng.

Cô ôm đầu gối khóc rất lâu, khóc đến nỗi não thiếu dưỡng khí, hai mắt bắt đầu trở nên trống rỗng.

Mãi cho đến khi một đôi giày da nam chen vào tầm nhìn mơ hồ của cô, cô mới bừa bãi lau nước mắt, ngẩng mặt lên, không thể nhìn rõ khuôn mặt anh trong nước mắt.

Chỉ là một bóng hình lờ mờ.

Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, dùng âm lượng chỉ cô có thể nghe thấy hỏi:

"Hối hận rồi?"

Ngữ khí của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng so với bình thường đã khắc chế được một ít cảm giác áp bách: "Hối hận cũng đã muộn rồi."

Giang Nguyệt lắc đầu, nước mắt vừa mới lấy tay lau đi giờ lại tuôn ra: "Tôi không hối hận, đây là báo ứng Giang Dự đáng nhận."

"Vậy tại sao cô lại khóc?"

“Tôi mừng đến phát khóc đó.” Cô vẫn cố chấp mở miệng, “Tôi giải thoát rồi, cho nên tôi vui mừng, chẳng lẽ không được sao?”

Người đàn ông chỉ hừ một tiếng, rõ ràng không nói gì, nhưng lại đâm thủng lớp ngụy trang và kiêu hãnh cuối cùng của cô.

Như thể bắt buộc phải chứng minh điều gì đó, Giang Nguyệt nắm chặt tay và đứng dậy khỏi bậc thềm.

Cô tận lực nhếch khóe môi, cố gắng nở nụ cười để chứng tỏ mình thực sự hạnh phúc.

Nhưng mà khóe môi không nhịn được cứ rũ xuống, khiến vẻ mặt cố nặn ra một nụ cười trông rất thảm hại. Một kiểu cố gượng cười mà không được.

Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay và nhìn màn trình diễn vụng về của cô một cách bình tĩnh và kiên nhẫn.

“Diễn đủ chưa?”

Thân thể Giang Nguyệt đột nhiên đông cứng lại, cô cảm giác thân thể như bị đổ xi măng đông, vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng.

Xấu hổ bởi vì diễn kịch ở trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.

Tuyệt vọng vì hắn phát hiện ra cô đang đóng kịch.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra từ dưới mi mắt nhắm chặt tranh nhau tuôn ra, hốc mũi chua xót khiến cô hô hấp đau đớn.

“Tôi sớm đã mất cha.”

“Tôi biết.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời cô.

"Vừa rồi em trai tôi bị tôi tự tay tống vào ngục.”

“Ừ.”

“Mẹ tôi… từ nay về sau cũng không cần tôi nữa.” Thân thể Giang Nguyệt kịch liệt run rẩy, thanh âm phát ra từ cổ họng, hư ảo không rõ ràng:

“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi không có cái gì cả…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK