[Đó chỉ là sở thích bình thường, cũng không tính là hoàn mỹ, khiến anh chê cười rồi.]
Đây xem như gián tiếp thừa nhận con chim bluebird trong bài đăng của Giang Nguyệt là do anh ta tặng.
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp bóp nát điếu thuốc, điện thoại di động cũng ném sang một bên kia giường, mệt mỏi ấn vào giữa hai lông mày.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy hụt hẫng như vậy.
Anh giống như một kẻ rình mò nhìn trộm sự riêng tư của người khác, lén lút quan sát nhất cử nhất động của Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận, muốn hỏi cái gì đó nhưng lại lo lắng bị người ta đoán trúng tâm tư của mình.
Loại cảm giác này không nằm trong sự chắc chắn tự tin thường ngày của anh, làm anh cảm thấy khó chịu lạ thường.
Giống như anh thật sự cảm nhận được, có thứ gì đó vô tình, từ từ thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Gần như không có dấu vết.
...
Sáng sớm hôm sau, lịch quay phim bắt đầu gấp rút, vì phải trang điểm cho phim nên Giang Nguyệt chỉ tắm rửa trong khách sạn và dưỡng da cơ bản.
Trước khi ra khỏi cửa, cô nhận lấy ly cà phê Americano đá từ tay Tiểu Diệp, nhấp từng ngụm nhỏ.
Đây là thói quen của Giang Nguyệt để giảm phù nề do dậy sớm và để đạt được cảm giác trước máy quay tốt hơn.
“Chị Giang Nguyệt, em muốn nhắc nhở chị rằng kỳ kinh nguyệt của chị sắp tới.”
Tiểu Diệp lật lịch và nghiêm túc nói: “Gần đây, em luôn mang theo cho chị mấy miếng ‘bánh’, lúc nào cần thì nhớ lấy. Chị hãy chú ý, đừng đề bản thân mệt mỏi quá đó.”
“Địa điểm quay phim là ở bên bờ sông, em đã mang cho chị một chiếc áo choàng.”
Giang Nguyệt gật gật đầu: “Cảm ơn em.”
Kỳ kinh nguyệt của cô vẫn rất đều đặn, mấy ngày này vốn là phải đến rồi. Nhưng không biết có phải do cảm xúc vẫn luôn không ổn hay không mà tháng này của cô lại bị chậm.
Giang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, chờ đến khi cô chạy tới địa điểm quay phim, nam chính của bộ phim cũng đã đúng giờ gia nhập đoàn làm phim, đang chào hỏi lẫn nhau.
“Giang Nguyệt, nơi này.” Ứng Thừa Kỳ thấy Giang Nguyệt tới, lập tức vẫy tay với cô: “Đến làm quen với bạn diễn của cô đi.”
Giang Nguyệt ở trong nghề này nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều có thể nghe nói về những người nổi tiếng trong ngành, theo thời gian dần dà cô cũng vô hình ghi nhớ không ít diễn viên và minh tinh.
Cô nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, trong đầu nhanh chóng chọn lọc ra cái tên tương ứng, sau đó mỉm cười đưa tay ra:
“Xin chào, anh Lục.”
Lục Triển Ti thân hình cao lớn, đôi mắt đen láy như sao sáng, ngũ quan ba chiều như được gọt dũa. Trên người có một loại hương thơm tươi mát sau cơn mưa, là hình tượng mà các cô gái trẻ tuổi sẽ thích.
Anh nở một nụ cười rạng rỡ, rất cởi mởi đáp: “Xin chào, ảnh hậu tương lai.”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt và anh ta nhìn nhau, biết anh ta nói đùa, cũng nhịn không được cười theo:
“Cám ơn anh Lục đã đề cao, tôi còn kém xa.”
“Chờ quay xong bộ phim này sẽ không còn xa nữa.” Lục Triển Ti cười hào phóng:
“Tôi tin rằng những nỗ lực của cô sẽ có kết quả tốt trong tương lai.”
“Tôi xin nhận lời tốt của anh nha.”
...
Hai người ở chung rất ăn ý với nhau, hơn nữa đều là diễn viên trong giới giải trí, có rất nhiều đề tài để nói, không tính là quá xa lạ, rất nhanh liền trò chuyện cùng một chỗ.
Ứng Thừa Kỳ đứng cách đó không xa nhìn hai người nói chuyện rất vui vẻ, vô cùng hài lòng gật đầu.
Trong bộ phim này của anh, cảm giác hòa hợp giữa nam và nữ chính là điểm mấu chốt. Nếu hai người không có sự ăn ý ngầm, khi quay phim sẽ rất cứng ngắc.