Đi ra khỏi cục cảnh sát, Tiêu Kỳ Nhiên đưa Giang Nguyệt đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân, đúng lúc gặp được Kiều Cẩn Nhuận.
“Giang Nguyệt!”
Nhìn cô đứng trước mặt mình, trong lòng Kiều Cẩn Nhuận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng:
“Cô không sao là tốt rồi.”
Giang Nguyệt giật mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đã muộn như vậy, sao bác sĩ Kiều còn ở bệnh viện?”
“Vừa rồi cô chưa nói hết câu cuộc gọi đã bị cắt đứt…” Kiều Cẩn Nhuận cười: “Nếu cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi ở bệnh viện chờ, nói không chừng còn có thể cứu cô một mạng.”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy áy náy: “Xin lỗi bác sĩ Kiều, vừa rồi tôi...”
“Còn không đi kiểm tra?” Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, lạnh lùng liếc cô một cái, dường như giọng nói dịu dàng trên đường cao tốc lúc nãy chỉ là ảo giác.
“Cô đi kiểm tra trước đi, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.” Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười mở miệng, “Cơ thể quan trọng hơn.”
Khi Giang Nguyệt vào phòng khám, hai người đàn ông ở bên ngoài chờ.
Có lẽ vì bầu không khí quá yên lặng, Kiều Cẩn Nhuận giương mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, hơi gật đầu: “Tiêu tổng, anh đã vất vả rồi.”
Đường nét khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng, toàn thân anh có một khí chất cao quý của người ở địa vị cao, khác hoàn toàn so với những người khác, khí chất trịch thượng này nếu không phải Tiêu Kỳ Nhiên, thì còn có thể là ai?
“Không có gì vất vả.”
Tiêu Kỳ Nhiên rút hai điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra rồi đưa qua, nhưng Kiều Cẩn Nhuận lại khéo léo từ chối:
“Cảm ơn, tôi không hút thuốc, sẽ ảnh hưởng đến thần kinh.”
Thấy đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, anh ta cười giải thích: “Tôi là bác sĩ, phải cầm dao phẫu thuật, về mặt ăn uống hay sinh hoạt đều phải chú ý một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của phẫu thuật, hy vọng anh hiểu cho.”
Nghe vậy, lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu lại.
Anh đột nhiên nhớ tới bác sĩ Kiều trước mặt này chính là người đàn ông lái Infiniti đưa Giang Nguyệt về nhà vào đêm đó.
“Cha mẹ bác sĩ Kiều làm nghề gì?” Tiêu Kỳ Nhiên lấy điếu thuốc lại, anh cũng không hút, chỉ nắm trong tay, ánh mắt kín đáo nhìn người trước mặt.
Kiều Cẩn Nhuận không chút hoảng hốt, chỉ mỉm cười, trả lời một cách thoải mái: “Cha tôi là công nhân công ty xây dựng, mẹ tôi là giáo viên đã về hưu, hiện tại ở nhà chăm sóc em gái.”
Nghe có vẻ là một gia đình bình thường, so với anh có thể nói là không thể bình thường hơn, hoàn toàn không cùng một tầng lớp, trừ khi đi khám bệnh có thể gặp nhau ở bệnh viện, ngoài ra sẽ không có giao điểm nào.
Tiêu Kỳ Nhiên bất giác híp mắt lại.
Lúc trước Giang Nguyệt từng nói rằng ước mơ của cô là muốn tìm một người đàn ông bình thường rồi kết hôn, yên ổn sống cả đời.
Bác sĩ Kiều này có vẻ phù hợp với yêu cầu của cô.
Tiêu Kỳ Nhiên cong môi, từ từ bóp điều thuốc vừa rồi chưa bỏ vào bao, chơi đùa trong bàn tay một lúc lâu.
Có lẽ lại cảm thấy chờ đợi quá nhàm chán, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chủ động bắt chuyện: “Cha bác sĩ Kiều làm ở công ty xây dựng nào? Tôi có một người bạn ở Bắc Thành phụ trách xây dựng, có lẽ là một trong số họ.”
“Ở Kiến An...”