Đây rõ ràng là vận mệnh mà cô đã lường trước được, nhưng trình độ tiếp nhận của cô hiển nhiên không cao như dự đoán.
Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời hoài nghi Giang Nguyệt khóc, nhưng vẻ mặt cô lại bình tĩnh như vậy, giống như vừa rồi là anh nhìn nhầm.
"Nếu trong lòng cô đã biết rõ, cũng đừng vô cớ tiếp tục gây sự." Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như cũ:
“Tùy vào biểu hiện của cô, tôi sẽ yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng dừng lại đúng lúc để cứu vẫn một phần tổn thất danh dự của cô.”
Ý là vẫn phải phụ thuộc vào cách cô làm hài lòng hắn?
Căn phòng yên lặng hồi lâu.
Lâu đến nỗi Tiêu Kỳ Nhiên còn tưởng rằng Giang Nguyệt đã ngủ, hắn không kiên nhẫn gõ gõ lên mặt bàn.
“Cám ơn Tiêu tổng.” Giọng nói máy móc của Giang Nguyệt dường như không còn sức sống:
“Cảm ơn công ty và Tiêu tổng đã quan tâm đến tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”
…
Lúc đi ra ngoài, Giang Nguyệt cảm thấy toàn thân như mất đi sức lực.
Hai chân cô yếu ớt, ngước mắt lên là hư vô, mọi thứ trước mắt cô đều rung chuyển, ngay cả mặt người cô cũng không phân biệt rõ ràng.
Làm mờ một mảnh.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, hai mắt Giang Nguyệt đã ướt đẫm, cô không thấy rõ tên người gọi trên màn hình, chỉ có thể nhìn thấy một chữ "Kiều".
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app tamlinh247 (IOS: tamlinh247.com.vn)/
…
Trong phòng khám của Kiều Cẩn Nhuận.
Đã hơn một giờ kể từ khi Giang Nguyệt ngồi xuống, nước mắt cô vẫn chưa ngừng rơi, mãnh liệt giống như sóng biển, chưa từng dừng lại.
Kiều Cẩn Nhuận bị cô khóc làm cho có chút đau đầu, nhịn không được ấn huyệt thái dương, có chút hối hận đã gọi điện thoại cho Giang Nguyệt:
“Giang tiểu thư, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói chuyện, không có vấn đề gì không giải quyết được hết.”
"Khóc dữ dội như vậy, chẳng lẽ là cô phát hiện mình bị bệnh nan y?"
Rất hiếm khi Kiều Cẩn Nhuận hài hước, nhưng đối phương vẫn không đáp lại, mà là càng khóc to hơn.
Kiều Cẩn Nhuận: ...
Anh chỉ học cách chữa bệnh và cứu người, nhưng chưa bao giờ học cách dỗ dành con gái nha.
"Không phải anh có thể chữa bệnh sao?" Giang Nguyệt khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hít hít mũi, hai mắt hồng hồng.
Kiều Cẩn Nhuận: “Tôi là bác sĩ, đương nhiên có thể chữa bệnh.”
"Bệnh gì cũng có thể chữa khỏi sao?" Giang Nguyệt nghẹn ngào nói: "Bệnh tim có thể chữa được không?"
Cô đau lòng đến mức cần được cấp cứu khẩn cấp.
Kiều Cẩn Nhuận không trả lời.
Anh có thể nhận ra tâm trạng Giang Nguyệt không tốt lắm, cả người giống như là mất đi ánh sáng, đặc biệt u ám.
Cô ấy rất cần một lối thoát.
Theo suy đoán của Kiều Cẩn Nhuận, có lẽ đã bị tổn thương về mặt tình cảm.
Khi tiếng nức nở của Giang Nguyệt dần dần lắng xuống, anh mới nhẹ giọng nói: “Tuy rằng tôi có thể chữa bệnh, nhưng tôi cần nhắc nhở cô một chút, tôi không phải bác sĩ tâm lý.”