Trần Tư Tề đỗ xe ở bãi đất trống, cầm một chai nước khoáng trong tay đi tới, thấy cô khom lưng liền đưa nước qua: “Súc miệng đi.”
“Anh đừng đến đây, bãi nôn ghê lắm.”
Cuối cùng Giang Nguyệt cũng cảm thấy trong dạ dày thoải mái hơn một chút, từ từ đứng thẳng lưng lại, sắc mặt trắng bệch cười với Trần Tư Tề:
“Xin lỗi, hôm nay đột nhiên say xe.”
“Không sao, là do kỹ thuật lái xe của tôi không tốt, lần sau tôi lái chậm hơn một chút.” Âm thanh của Trần Tư Tề hiền hòa, ánh mắt dừng trên người Giang Nguyệt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hình như từ lúc nãy khi cô nhìn thấy Trần Đông Hải và Chu Ninh Vân thì có gì đó không thích hợp lắm.
“Sao vậy, hôm nay gặp người lớn nên khẩn trương quá à?” Trần Tư Tề cười hỏi: “Cô đã từng đoạt nhiều giải thưởng và tham dự nhiều dịp quan trọng, vậy mà còn rụt rè vậy sao?”
Giang Nguyệt dùng nước súc miệng, sau khi bình tĩnh lại mới quay đầu nhìn anh ta:
“Cũng tùy thời điểm và người phải gặp nữa.”
“Thế nào, hôm nay tương đối đặc biệt hả?”
“Không chỉ là ‘đặc biệt’ bình thường.” Giang Nguyệt trả lời rất mơ hồ, không biết là nói nhìn thấy cha mẹ Trần Tư Tề nên đặc biệt, hay là gặp được Chu Ninh Vân đặc biệt.
Đó là một ‘món quà’ quá bất ngờ.
Khi điều chỉnh trạng thái xong, Giang Nguyệt và Trần Tư Tề trở lại xe, cô lại làm bộ lơ đãng hỏi: “Tuy rằng có chút mạo phạm nhưng tôi muốn hỏi anh một câu, vì sao cha anh lại muốn...”
“Hứa hẹn.”
“Hứa hẹn?”
Hai tay Trần Tư Tề cầm vô lăng, giải thích với Giang Nguyệt: “Dì Chu và cha tôi là bạn học, trước đây từng có một mối tình thời sinh viên.”
“Nghe nói hai năm nay dì Chu sống không tốt lắm, hơn nữa mẹ tôi đã qua đời, vì thế ông ấy liền đón bà ấy tới sống chung.”
Lúc nói những lời này, giọng Trần Tư Tề nhàn nhạt nhưng lại có thể cảm nhận được rằng anh ta đang oán trách Trần Đông Hải.
Giang Nguyệt có thể hiểu được.
Ai có thể chấp nhận được chuyện mẹ ruột của mình vừa qua đời không bao lâu mà cha đã lập tức cưới một người phụ nữ xa lạ về?
Chẳng qua mọi người đều là người trưởng thành, chọn cách chịu đựng mà thôi.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn tò mò, cô thăm dò hỏi: “Vậy anh không điều tra bà ấy một chút sao?”
Với năng lực của nhà họ Trần, chỉ cần động một ngón tay là có thể biết được hết thảy bối cảnh của Chu Ninh Vân.
Đương nhiên, cũng bao gồm chuyện cô là con gái của Chu Ninh Vân.
Đến đèn đỏ ở ngã tư, Trần Tư Tề kéo phanh tay, nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô:
“Những gì cô nói hôm nay đều rất kỳ lạ, tại sao tôi phải điều tra bà ấy? Đó là điều cha tôi nên cân nhắc chứ không phải tôi.”
Giang Nguyệt khẽ mím môi.
Đương nhiên cô biết biểu hiện hôm nay của mình rất khác thường.
Nhưng cô cũng đang tự hỏi có nên chủ động nói cho Trần Tư Tề biết quan hệ giữa mình và Chu Ninh Vân hay không.
Không nói cho anh ta biết thì đây xem như là che giấu trước hôn nhân. Nhưng nói cho anh ta biết thì lại không thể thay đổi kết quả gì.
Giang Nguyệt lấy lại bình tĩnh, bất động thanh sắc giải thích hành vi bất thường của mình:
“Bình thường không phải nhà giàu đều sẽ kiểm tra lý lịch của nửa kia trước khi kết hôn sao?”
“Tôi xem TV đều thấy người ta diễn như vậy mà.” Giang Nguyệt trịnh trọng bổ sung.
Trần Tư Tề sửng sốt, không khỏi bật cười: “Cô xem ít phim truyền hình vô bổ đó thôi.”