Huống chi, cô cũng cần một cơ hội để khôi phục lại ấn tượng đã mất trước mặt Tô Gia Lan.
Thấy Tần Di Di đáp ứng, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ gật đầu, sau đó nhấc chân rời đi.
Ngay cả người chăm sóc của Tô Gia Lan cũng không lại gần, chỉ có hai người bọn họ.
Tô Gia Lan một lần nữa cầm kéo lên, chậm rãi tiếp tục cắt tỉa từng chậu cây trước mặt.
Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, những chậu cây đang phát triển rất tốt, một số cành đã đơm nụ hoa, tràn đầy sức sống.
Tần Di Di đứng ở một bên không tìm được chuyện gì để nói, đành phải chủ động cười tìm đề tài bắt chuyện:
“Bông hoa này sinh trưởng thật tốt, hai ngày nữa nhất định sẽ nở rồi.”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Tô Giai Lan trở nên lạnh lẽo, không chút do dự giơ kéo lên cắt đứt cành hoa.
“Cạch” một tiếng, nụ hoa rơi xuống đất, chỉ còn lại cành trơ trụi, thật đáng tiếc.
Tần Di Di nhìn hoa rơi xuống đất, trong lòng run lên, khẩn trương nuốt nước miếng.
“Cho dù sinh trưởng tốt như thế nào, nếu tôi không muốn nó nở hoa, thì cả đời nó đều không thể nở được.”
Tô Gia Lan lạnh lùng: “Còn chưa tới lúc ra hoa, nhưng đã cố ý khoe sắc, cô không cảm thấy nên tỉa đi sao?”
Trong lời nói này có ý tứ ám chỉ rất rõ ràng.
Tần Di Di nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, một lần nữa nở nụ cười, nói:
“Bác gái nói rất đúng. Hoa nở sớm dễ tàn, vẫn là nên theo ý của bác thì tốt hơn.”
Tô Gia Lan đương nhiên nghe được ý lấy lòng trong lời nói của Tần Di Di, mặt lại không đổi sắc lạnh nhạt nói:
“Trong vườn nhà tôi chỉ trồng hai loại hoa, một loại hiếm và đắt tiền, loại còn lại là vì dễ nuôi.”
“Loại hoa dại mà lại cảm tưởng mình là hoa quý cao ngạo thì không thể tồn tại ở vườn được.”
Tô Gia Lan rốt cục ngẩng đầu nhìn Tần Di Di, gằn từng chữ mà nói.
Sắc mặt Tần Di Di cứng đờ.
Đây là đang âm thầm châm chọc cô ta.
Tần Di Di mím môi, nụ cười trở nên gượng gạo: “Bác có kiến thức sâu về hoa cỏ như vậy. Nếu có cơ hội cháu thật muốn được nghe bác nói nhiều hơn.”
“Cô thật sự muốn nghe sao?” Giọng điệu của Tô Gia Lan sâu kín:
“Tần Di Di, cô không phải là người phụ nữ đầu tiên muốn gả cho A Nhiên.”
“Người lúc trước tăm phương ngàn kế muốn lấy lòng tôi là Giang Nguyệt.”
Rõ ràng Tô Gia Lan đang ngồi trên xe lăn, nhưng lại dường như cao hơn Tần Di Di cả một cái đầu. Cảm giác bị áp bức mạnh mẽ làm cho Tần Di Di không thể không cúi đầu xuống.