Tiêu Kỳ Nhiên từ trên xe đi xuống, môi mỏng mím chặt, tựa hồ hoàn toàn không ngửi thấy mùi khó chịu trong không khí, trong ánh mắt chỉ tìm kiếm tung tích Giang Nguyệt.
“Tiêu tổng, tín hiệu ở bên kia!”
“Không còn sức lực nữa sao?” Thượng Trạch Văn nhìn Giang Nguyệt đã cởi quần áo bên ngoài, ánh mắt rơi vào chiếc nội y cuối cùng của cô.
Trò chơi cuối cùng mà họ đang chơi bây giờ là kéo búa bao, người thua cuộc sẽ chọn bị tát hoặc cởi quần áo.
Lúc đầu, Giang Nguyệt có thể duy trì tỉnh táo để thắng anh ta mấy ván. Nhưng sau đó cô bị anh ta tát rất nhiều lần, đầu cô bắt đầu choáng váng, cử chỉ ngón tay hoàn toàn mất kiểm soát.
Mái tóc của cô rối bù và xỉn màu, hai gò má sưng đỏ, trên người đầy những vết bầm tím, cả người hỗn độn.
“Cô chỉ còn một mảnh đồ mà thôi, bảo bối.” Ánh mắt Thượng Trạch Văn nhìn cô đã bắt đầu không thích hợp, hai má dần dần hướng về phía cô:
“Còn muốn chơi nữa không?”
“Nhưng chơi hay không chơi thì kết quả đều như nhau.” Thượng Trạch Văn lại liếm môi dưới, trong mắt hiện lên vẻ tham lam:
“Tôi rất muốn nếm thử cảm giác của người phụ nữ quật cường là như thế nào.”
Đột nhiên, không biết tiếng còi báo động từ đâu vang lên.
Tiếng còi báo động rất yếu ớt, ngắt quãng truyền xuống cống ngầm.
Đồng tử Giang Nguyệt trong nháy mắt giãn ra, tâm vốn dĩ đã như tro tàn lại có một tia hy vọng.
Ai đó đến cứu cô.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay tát mình một cái để khiến mình tỉnh táo lại, tinh thần dần dần khôi phục.
“Chơi.”
Thượng Trạch Văn nhìn một loạt động tác của cô, nhất là cái tát thật mạnh vào mặt của cô khiến anh ta bị sốc.
Một lúc sau, anh ta mới bình tĩnh lại, vỗ tay hai cái tán thưởng: “Giang Nguyệt, em là chiến binh xuất chúng, tôi rất khâm phục em.”
“Cảm ơn anh gọi tên tôi.” Giang Nguyệt giật môi, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Thượng Trạch Văn không còn gọi cô bằng các loại xưng hô phù phiếm như “bảo bối” hay “baby” nữa, mà gọi cả họ tên cô.
Tiếng còi báo động càng ngày càng gần, cuối cùng Thượng Trạch Văn cũng ý thức được có điều không đúng.
“Giang Nguyệt, em rất giỏi.” Anh ta bỗng nhiên âm thầm cười một tiếng: “Em quả thật có bản lĩnh, là do tôi khinh địch.”
Giang Nguyệt cảm thấy sợi dây căng thẳng trong đầu mình sắp bị vỡ ra, cô cắn răng yếu ớt nói: “Ván cuối cùng, chơi hay không?”
Cô buộc anh ta phải vươn tay ra.
Nhưng lúc này Thượng Trạch Văn đã mất khống chế, anh ta mỉm cười, đưa tay bóp mặt cô: “Tôi đổi ý, bây giờ tôi muốn em.”
Trong nháy mắt môi người đàn ông cắn vào cổ cô, đầu Giang Nguyệt ong ong, điên cuồng thét chói tai giãy dụa:
“Súc sinh! Biến đi!”
Cô vừa hét lên vài tiếng thì đã bị đối phương không kiên nhẫn đạp một phát ngã xuống đất.
“Im lặng một chút, lúc tôi làm chuyện này ghét nhất là ồn ào.”
…
Tiêu Kỳ Nhiên không bao giờ nghĩ tới vị trí truyền tín hiệu lại là một đường hầm đào tạm gần núi rác gần đó, khiến nó trở thành hầm trú ẩn tốt nhất.
Mấy người ở lối vào đã bị khống chế, Tiêu Kỳ Nhiên muốn đi vào trong nhưng bị Tiết An ngăn lại.
“Tiêu tổng, vẫn chưa biết tình huống bên trong, anh không nên đi vào, vẫn nên để cảnh sát vào trước.”
Tiết An là trợ lý của Tiêu Kỳ Nhiên, anh ấy lo lắng ông chủ sẽ xảy ra chuyện gì nên mở miệng nhắc nhở một câu.
Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía Tiết An.
Tiết An tự cảm thấy mất mặt: “... Mời anh.”