Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh tự nhiên: “Tiểu Diệp, tìm một khách sạn ở gần đây xem còn phòng nào trống không. Tối nay có thể chúng ta phải đổi khách sạn khác.”

Trong khi nói chuyện, cô cũng không để ý đến Tiêu Kỳ Nhiên, người vẫn đứng một bên xem cuộc vui từ đầu đến giờ.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đang đợi cô chủ động đến tìm anh đề nghị đến chuyện chen chúc cùng nhau chung một phòng trong đêm nay.

Thế thì, cô thà ngủ ở ngoài đường!

Thấy Giang Nguyệt cũng không cố chấp trong việc tìm phòng trong khách sạn, người quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu xin lỗi, Giang Nguyệt xua tay ra hiệu ý là không sao, rồi bảo anh cứ đi làm việc của mình.

Vì vậy trên hành lang dài chỉ còn lại hai người tiếp tục đối mặt với nhau.

“Đến phòng tôi?”

“Không đi.” Giang Nguyệt trả lời rất nhanh.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn dựa người vào vách tường như trước, híp híp mắt nhìn cô, trong giọng nói trầm thấp mang theo ý lười biếng: “Cũng không phải chưa từng ngủ chung.”

Đây là muốn mỉa mai cô đang giả bộ rụt rè.

“Chính là đã từng ngủ chung nên mới càng không thể đi.” Vẻ mặt Giang Nguyệt không đổi mà trả lời, trực tiếp không để ý đến lời châm chọc trong lời nói của hắn.

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới phát hiện, Giang Nguyệt này thật sự là rất cố chấp…

Cố chấp đến mức khiến cho người khác không biết phải làm sao.

Giống như bây giờ.

“Nếu cả đêm cô ta cũng không tìm được phòng khách sạn thích hợp, thì cô cứ đứng chờ cả đêm ở ngoài hành lang như thế này?”

Thân thể Tiêu Kỳ Nhiên đứng thẳng, áo sơ mi được xắn đến khuỷu tay: “Đến phòng tôi ngồi chờ đi, đừng đứng ở đây làm trò cười.”

Ánh mắt anh liếc nhìn qua đồ đạc chất đống bên ngoài, thấy phía trên cùng là sắp kịch bản, liền giơ tay rút ra rồi cầm lấy:

“Đến phòng tôi báo cáo tiến độ làm việc mấy ngày gần đây.”

Như sợ rằng Giang Nguyệt sẽ từ chối, Tiêu Kỳ Nhiên lại nói thêm: “Cô có thể rời đi sau khi báo cáo xong.”

Nếu đã không thể dựa vào chuyện tư, vậy thì lấy chuyện công đi.

Đến cuối cùng, Giang Nguyệt vẫn đành theo Tiêu Kỳ Nhiên đến phòng của hắn.

Khách sạn này cũng không được coi là quá cao cấp, nhưng không thể nghi ngờ rằng phòng của Tiêu Kỳ Nhiên là phòng sang trọng nhất. Bên trong phòng từ bài trí đến tiện nghi đều được sắp xếp đầy đủ, hơn nữa còn cực kỳ có phong cách.

Có thể thấy rằng Tiêu Kỳ Nhiên có tính toán sẽ ở lại đây một thời gian dài.

Vừa bước vào phòng, Tiêu Kỳ Nhiên liền nghiêng người ngồi trên sô pha.

Hắn rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, khói trắng chậm rãi lượn lờ từ trong kẽ ngón tay hắn bay lên.

Từ lúc khi thực quản bị bỏng do uống rượu thì cổ họng của Giang Nguyệt bỗng trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần ngửi thấy chút mùi khói thuốc lá sẽ bắt đầu lập tức ho khan, nhưng cô cố gắng đè nén lại, mãi cho đến khi nhịn không được mới phát ra chút động tĩnh rất nhỏ.

Tiêu Kỳ Nhiên hút thêm hai hơi, chờ đến khi anh ý thức được cái gì đó, liền bực bội ấn đầu thuốc vào gạt tàn.

Phòng vô cùng thông thoáng, rất nhanh mùi thuốc lá đã tản đi hết, cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng cũng đã giảm bớt, Giang Nguyệt nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì.” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng người, đôi mắt âm trầm: “Tôi làm điều này cũng không phải vì cô.”

“Vậy cũng phải cảm ơn anh.” Giang Nguyệt nhìn hắn nói: “Dù anh làm điều này không phải vì tôi, nhưng lại có thể khiến tôi thoải mái hơn một chút, tôi vẫn nên cảm ơn anh.”

Lúc cô và Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện với nhau, luôn có một loại cảm giác xa cách và khách khí, giống như mỗi câu mỗi chữ trước khi được nói ra đều phải cân nhắc trong lòng cẩn thận.

Sau đó, khi được nói ra đến miệng lại cực kỳ khách sáo, giống như hai người chỉ vừa mới quen biết nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK