Sau đó, giọng nói của Giang Nguyệt nhẹ nhàng trong trẻo vang lên: “Vòng cổ bao nhiêu tiền? Tôi sẽ chuyển cho anh.”
Sau một câu đơn giản, Giang Nguyệt lại cảm giác được rõ ràng áp lực không khí của người đàn ông ở đầu dây bên kia hạ xuống:
“Giang Nguyệt, đừng không hiểu chuyện như vậy, tôi làm vậy là vì khiến cô vui.”
Giang Nguyệt cười.
Cô biết điều đó.
Ở trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, dù cho chiếc vòng cổ này là vô giá đi nữa thì đối với anh mà nói, đây cũng chỉ là tiện tay bố thí cho cô món đồ chơi nhỏ, thầm nghĩ khiến cô hài lòng.
Kết quả của việc khiến cô hài lòng. Là để cô làm cho anh vui vẻ.
“Tôi không muốn nợ Tiêu tổng.” Giọng nói của Giang Nguyệt dán vào tai nghe điện thoại, quanh quẩn bên tai anh:
“Vô công bất thụ lộc, vòng cổ này thật sự rất đẹp, nhưng tôi nhất định phải trả tiền nó.”
Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt, trong lời nói mang theo thâm ý ám chỉ giữa người trưởng thành:
“Dùng cô trả là được rồi.”
“Tôi hy vọng có thể trả bằng tiền.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Sự kiên nhẫn của anh đã bị cạn kiệt, anh cười một cách lạnh lùng: “Nó rất đắt, cô không đủ khả năng trả.”
Đáp án này cũng nằm trong dự đoán của Giang Nguyệt.
Cô không tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chỉ yên lặng cúp máy, sau đó soi gương tháo vòng cổ xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên nói đúng.
Nó rất đắt tiền.
Cô không thể mua được.
Cầm lấy chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay, Giang Nguyệt gọi điện thoại cho chị Trần, nhờ chị ấy lúc về mua một ít giấy gói quà, tốt nhất là loại mà mấy cô gái nhỏ thích.
Chị Trần không biết cô định làm gì, vì vậy cô ấy đã mua giấy gói màu hồng xinh đẹp và túi quà theo nhu cầu của cô.
“Muốn tặng quà sao?” Chị Trần đặt đồ trước mặt Giang Nguyệt, hỏi một câu: “Đang dịp tết mà em tặng ai vậy?”
“Tặng chiếc vòng cổ này cho người khác.”
Sắc mặt Giang Nguyệt không thay đổi, động tác trên tay cũng không ngừng:
“Em tra rồi, giá chiếc vòng cổ này ít nhất là một trăm năm mươi tỷ, nếu là thiết kế tùy chỉnh của hoàng gia thì có thể còn đắt hơn năm mươi tỷ nữa.”
Trong lòng chị Trần lỡ một nhịp, không khỏi kêu lên: “Đắt như vậy sao?”