“Này A Nhiên, rốt cuộc có phải là Giang Nguyệt hay là…”
Đoạn Dật Bác còn chưa nói hết, người đàn ông bên cạnh anh đã đứng dậy, nhấc chân dài đi tới.
Nhanh như bay.
Giang Nguyệt còn chưa kịp định hình tình huống, đột nhiên cánh tay đã bị người ta túm lại, cô bị ép đứng tại chỗ, kinh ngạc quay đầu.
Vừa lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Tiêu Kỳ Nhiên.
Anh vốn đã cao lớn, lúc đứng trước mặt Giang Nguyệt lại càng thêm cảm giác áp bức. Anh nhìn Giang Nguyệt bằng ánh mắt không kiên nhẫn.
“Cô tới đây với ai?” Giọng anh trầm trầm.
Đáy mắt hắn ẩn sâu dục vọng, giống như muốn đem người trước mặt nuốt chửng.
Trên khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên khoác áo khoác, hắn từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Dưới ánh đèn rực rỡ, bầu không khí của toàn bộ quán bar rất vui vẻ.
Chỉ có hai người bọn họ ở đây căng thẳng.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt của cô rất đẹp, dưới ánh đèn khúc xạ như vậy, ngũ quan cũng dị thường quyến rũ đẹp mắt, làm cho người ta nhịn không được dừng lại trên mặt nàng.
Chỉ là nhìn nhau vài giây, Giang Nguyệt liền đem cổ tay rút ra từ trong lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên, ngữ khí bình tĩnh mà lạnh lùng nói:
“Chuyện riêng của tôi không cần phải báo cáo với anh.”
Cô nói xong thì quay đầu rời đi luôn.
Giang Nguyệt luôn để Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ phản kháng, mọi thứ đều theo ý anh.
Nhưng lần này thì khác.
Cô giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo, lạnh lùng bước qua anh.
Ngay cả một chiếc lông vũ cũng không để lại cho anh.
Tiêu Kỳ Nhiên muốn đuổi theo, lại bị đám người ngăn cản, quay đầu một cái thì bóng dáng Giang Nguyệt đã khuất mất.
Đoàn Dật Bác nhìn thấy một màn này, nhịn không được cầm ly rượu đi qua, đụng vào khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên.
“Cậu thật sự muốn cùng Giang Nguyệt chia tay sao?”
“Là anh em với nhau nên tôi nói với cậu một câu công bằng. Cậu đừng chán ghét mà không nghe.” Tựu lượng của Đoàn Dật Bác không cao, uống nãy giờ đã có chút say, nói chuyện cũng không kiêng nể gì:
“Bất kể là khí chất hay ngoại hình, bạn gái nhỏ kia của cậu đều không thể so sánh với Giang Nguyệt.”
“Cho dù là chơi đùa, chúng ta cũng phải chọn thứ tốt để mà chơi, không phải sao?”
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhanh chóng quét qua đám đông, nhưng vẫn không tìm thấy Giang Nguyệt.