“Nghe nói tuần này anh ấy đi công tác, nhưng không biết đi đâu.”
“Đây chắc chắn là Tiêu tổng, nếu không phải thì tôi sẽ ăn hết đống ảnh chụp này!”
...
Ngu Vãn dù sao cũng là minh tinh một thời, ánh mắt quan sát cũng sắc sảo hơn người bình thường rất nhiều.
Cô ngắm nghía bộ ảnh và đột nhiên nhận thấy một chi tiết nhỏ.
Giang Nguyệt ngày hôm trước lên du thuyền cho đến ngày hôm sau từ du thuyền xuống, vẫn mặc trên người cùng một chiếc váy.
Nếu quần áo không thay đổi, điều đó có nghĩa là Giang Nguyệt cùng Tiêu Kỳ Nhiên cùng nhau trải qua cả đêm trên du thuyền.
Ngu Vãn mặt không chút thay đổi lật xem mấy tấm ảnh kia, bàn tay dần siết chặt điện thoại.
Trong ảnh, bàn tay người đàn ông ôm chặt lấy eo người phụ nữ, hai cơ thể thân mật, dưới ánh sáng mờ ảo, vẫn có thể nhận ra rõ ràng chiếc đồng hồ kia.
Câu lạc bộ Wildberry.
Ngu Vãn đẩy cửa vào phòng riêng, cô hơi cau mày khi ngửi thấy mùi khói trong không khí.
Trong phòng riêng, Thượng Trạch Văn ngồi ôm hai người mẫu dáng người xinh đẹp, điếu xì gà trong tay nghi ngút khói, tạo nên một khung cảnh xa hoa.
“Baby, em tới rồi.” Hắn híp mắt lại, vỗ mông hai người phụ nữ: “Bảo bối, nhường chỗ cho baby của tôi đi.”
Hai người phụ nữ cười lớn rồi rời khỏi phòng.
Ngu Vãn không xa lạ gì với những điều này, cô ngồi xuống ghế sofa, giữ khoảng cách với Thượng Trạch Văn.
“Oh, baby, đừng ngồi xa tôi như vậy.” Thượng Trạch Văn khẽ cười, kéo cô ngồi trên đùi mình, giọng điệu thản nhiên:
“Đây mới là chỗ ngồi độc quyền của em, honey.”
Vừa đến gần Thượng Trạch Văn, Ngu Vãn liền không khống chế được phát run, răng bắt đầu đánh lập cập: “... thả tôi ra!”
Cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cô, Thượng Trạch Văn cười cười: “Honey, thả lỏng một chút, thời gian chúng ta ở bên nhau không phải rất vui vẻ sao?”
Hắn lại tiếc nuối thở dài: “Tôi tưởng rằng em sẽ rất hoài niệm.”
Tất nhiên là hắn đang nói về những ngày từng ngược đãi Ngu Vãn, đem tôn nghiêm của cô đặt trên mặt đất chà đạp.
Hoài niệm?
Ngu Vãn ước gì Thượng Trạch Văn có thể đi chết đi!
“Anh buông tôi ra trước, chúng ta nói chuyện.”
Chỉ cần tiếp cận người đàn ông này, Ngu Vãn cảm thấy thần kinh của mình căng thẳng đến mức có thể đứt ra bất cứ lúc nào, cô khắc chế cảm xúc, bình tĩnh mở miệng.
Thượng Trạch Văn nhìn ra sự giãy dụa của cô, vì thế buông cô ra, ánh mắt còn chưa thỏa mãn quét từ trên xuống dưới:
“Baby, em so với trước đây còn nhàm chán hơn nhiều.”
“Không phải anh đã tìm được con mồi mới rồi sao? Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa.” Ngu Vãn cụp mắt xuống:
“Anh nên tập trung vào cô ấy.”
Nhắc tới chuyện này, Thượng Trạch Văn nở nụ cười, buông tay: “Độ khó cao hơn tôi tưởng tượng, hiện tại Tiêu bảo vệ cô ấy rất tốt.”
Nói xong, Thượng Trạch Văn vứt lên bàn bộ ảnh mà Ngu Vãn đã xem trước đó.
“Liên quan gì đến tôi?” Trên mặt Ngu Vãn hiện lên vẻ khó chịu: “Đây là vấn đề anh nên tìm cách giải quyết.”
Thượng Trạch Văn nhún nhún vai: “Baby, có phải em quên đã hứa với tôi cái gì rồi không? Đừng làm như chuyện này không liên quan gì đến em, tôi sẽ rất đau lòng đó.”
Sự ẩn ý trong lời nói của hắn khiến cho trong lòng Ngu Vãn căng thẳng.
Chỉ có giúp hắn đạt được Giang Nguyệt, hắn mới có thể triệt để buông tha cho cô.
“Lồng sắt, tôi đã chuẩn bị xong.” Ngón tay Thượng Trạch Văn gõ gõ trên mặt bàn, ánh mắt đầy hàm ý nhìn về phía Ngu Vãn:
“Chỉ là tôi còn chưa xác định, lần này nên giam cầm ai.”