Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, anh liền hôn lên môi cô, đôi mắt cũng càng ngày càng tối, hơi thở nóng rực phả vào, kích thích dây thần kinh ngay tai của cô:

“Em có muốn thử không, hủh?”

Cuối cùng, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn quân tử mà đưa Giang Nguyệt trở về dưới lầu, nhìn cô đỏ mặt muốn rời đi, anh không nhịn được lại hôn cô thật sâu.

Chờ hôn đủ rồi mới nói với cô: “Cuối tháng này Tú Nương sẽ bắt đầu làm tuyên truyền phát hành. Tuần này em nhớ về Bắc thành chụp ảnh tuyên truyền nhé. Như vậy mới không làm chậm tiến độ, biết không?”

Tất cả các thành viên trong đoàn làm phim đều ở Bắc Thành, tuyên truyền còn có hoạt động ở phía sau đều sẽ do Giang San phụ trách xử lý. Đương nhiên phần lớn công việc sẽ tiến hành ở Bắc Thành.

Điểm này trong lòng Giang Nguyệt biết rõ.

Hai người ở trên xe hôn nhau, mập mờ cả một đường, hiện tại lại bỗng nhiên đứng đắn nói chuyện công việc, Giang Nguyệt còn có chút không quen.

Cô cúi đầu, lưng ngồi thật thẳng, căng thẳng trong lòng cũng lần lượt dao động: “Bộ phim đã xác định có thể chiếu bình thường sao?”

“Có thể, nhưng công chiếu trong nước còn cần thêm một chút thời gian.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời một cách có trật tự:

“Còn tùy vào chất lượng và sức ảnh hưởng của bộ phim.”

Nói một cách đơn giản, anh chịu trách nhiệm giúp mở ra một con đường. Nhưng cuối cùng có thể đạt được kết quả mong muốn hay không, vẫn phải dựa vào bản thân bộ phim, phải dựa vào Giang Nguyệt.

“Tôi hiểu rồi. Cám ơn anh.”

Sau vài câu, Giang Nguyệt đã khôi phục lại bình tĩnh, cực kỳ trịnh trọng cảm ơn Tiêu Kỳ Nhiên:

“Nhờ có anh mà bộ phim này mới có cơ hội ra mắt.”

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng mỉm cười.

“Vậy tôi về trước.” Giang Nguyệt nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, đứng dậy muốn đi.

Người đàn ông giữ cổ tay cô, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang nhắc nhở cô rằng còn điều gì đó chưa hoàn thành.

Giang Nguyệt sửng sốt mấy giây, sau khi hiểu được ý của người đàn ông, mới giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng kề sát vào anh, dừng lại trên môi anh một giây.

“Nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Kiểu hôn nông này còn chết người hơn nụ hôn sâu khi anh tùy ý cướp đoạt, càng khiến anh có thể nếm trải tinh hoa.

Thật kỳ lạ…

/Truyện được đăng trên app tamlinh247 (IOS: tamlinh247.com.vn)/

Ban đầu, Tiêu Kỳ Nhiên dự định mua vé máy bay trở về Bắc Thành cùng với Giang Nguyệt. Nhưng có một trường hợp khẩn cấp trong nội bộ tập đoàn Tiêu Thị, anh buộc phải quay lại sớm trước một ngày.

Trước khi rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên hỏi Giang Nguyệt có nhớ anh không.

“Hay là em cùng tôi trở về đi. Còn ba giờ nữa mới khởi hành, vẫn còn kịp mua vé máy bay cho em. “

Giang Nguyệt lườm hắn một cái, quyết đoán cự tuyệt, hận không thể lập tức nhét hắn lên máy bay:

“Chỉ muộn một ngày thôi, hơn nữa, ngày mai tôi còn phải đi thăm bà Trình, không thể thất hứa được.”

Người lớn tuổi coi trọng lời hứa, đã hứa thì phải giữ lời, Giang Nguyệt không muốn làm bà thất vọng.

Sớm hay muộn hơn một ngày cũng không có gì khác biệt lắm.

Thấy cô thật sự không có ý định đi cùng, nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên cũng dần dần lắng xuống:

“Đầu tiên là bỏ tôi một mình ở Vienna, hiện tại lại để tôi một mình trở về Bắc Thành.”

Khi anh nói chuyện, giọng điệu cực kỳ chua xót: “Em cảm thấy muộn một ngày không sao, nhưng tôi chỉ cần không gặp em một ngày liền cảm thấy rất khó khăn.”

“Nguyệt Nguyệt, chuyện này không công bằng chút nào.”

Giang Nguyệt không cần suy nghĩ trả lời: “Vậy thì sao nào? Tôi đã bị anh đối xử bất công đâu chỉ một lần đâu.”

Lời vừa dứt, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lạnh lẽo.

Chủ đề đột nhiên yên tĩnh, Giang Nguyệt lập tức ý thức được mình vừa nói cái gì, không khỏi ảo não đến cực điểm.

Lời vừa dứt, cả hai đều trở nên im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK